Đại Kiếp Chủ

Chương 400: Không cần gây chuyện (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Chuyện tình trong mơ hồ, đương nhiên rất khó nói một câu thông suốt.

Phương Nguyên cũng không biết sự xuất hiện của cái hộp nhỏ này là do di hài tán tu tọa hóa đã lâu, cơ bắp bị nới lỏng, vì thế mới trùng hợp xuất hiện. Hay là do vị lão tu này trên trời có linh, trước khi hắn rời đi, đưa cái hộp nhỏ này cho hắn.

Sau khi hắn suy ngẫm một hồi thì cầm cái hộp nhỏ vào trong tay, đánh giá một chút. Hắn phát hiện cái hộp nhỏ này lớn hơn hạt đào một chút, cầm vào tay có chút lạnh, hơn nữa đóng rất kín, không cách nào mở ra được.

Nhìn ký hiệu khắc trên đó, Phương Nguyên liền rót một chút pháp lực vào.

Sau đó hắn nhìn thấy bốn phía hộp nhỏ sáng lên, có ba cái ký hiệu chậm rãi phát sáng, nhưng hộp nhỏ vẫn không mở ra.

Nhìn kỹ Phương Nguyên mới phát hiện, đám ký hiệu này cùng một loạt, nhưng hiện giờ chỉ mới sáng ba cái mà thôi.

"Chẳng lẽ phải cả tám ký hiệu đồng thời sáng lên, mới mở được cái hộp này?"

Phương Nguyên nhíu mày, đây không phải là chuyện mà tu vi hiện giờ của hắn có thể làm được.

Nhưng hắn vẫn cất cái hộp nhỏ vào, cúi đầu với di hài kia, nhỏ giọng nói: "Tiền bối cứ yên tâm, nếu trong cái hộp nhỏ này có nguyện vọng của tiền bối, vậy vãn bối sẽ cố hết sức hoàn thành giúp ngài, để nhân quả hôm nay..."

Ngoài động phủ, một luồng gió thổi tới, chòm râu xám trắng của di hài lão tu nhẹ nhàng bay bay, thoạt nhìn giống như đang gật đầu.

"... Cáo từ!"

Phương Nguyên thở ra, xoay người đi ra khỏi động phủ, một lần nữa đóng cửa động phủ lại.

Hai tay run lên tạo ra rất nhiều loại pháp ấn, tàn trận thủ hộ bị hắn phá giải lúc trước cũng bay lên theo, từng luồng linh quang chiếu rọi đan vào nhau, giống như dây tơ nối lại một chỗ, sau đó trận quang lóe sáng, một tầng đại trận đã khôi phục như lúc ban đầu!

"Hắn... Hắn thế mà lại có thể bối trí lại đại trận này một lần nữa..."

Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão ở xa xa liếc nhìn nhau, khiếp sợ trong lòng khó mà nói thành lời.

"Có thể phá trận thì không nói, còn có thể tùy tay bày trận, tại sao đạo nghệ trận thuật của người trẻ tuổi này lại cao như thế?"

Trong ánh mắt khó hiểu kèm kinh sợ của bọn họ, Phương Nguyên bố trí xong cả ba đại trận, khôi phục nguyên dạng cho động phủ này mới mang bọn họ đi ra ngoài. Sau khi thu thập thêm vài thứ trong động phủ của mình, hắn nói với Hứa Thanh Doanh: "Lần này đi với ngươi, ta sẽ không lấy không thứ gì của Hỏa Vân Lĩnh các ngươi, cũng sẽ giúp Hỏa Vân Lĩnh các ngươi những chuyện nằm trong khả năng. Nhưng các ngươi phải làm tốt ba chuyện trước!"

Thấy thanh niên cao thâm khó lường này cư nhiên chủ động nói giúp đỡ, Hứa Thanh Doanh vui mừng quá đỗi, vội nói: "Xin tiền bối phân phó!"

"Thứ nhất, không cần nhắc tới ta với bên ngoài!"

"Thứ hai, sau khi trở về lập tức đưa viên Thiên Ngoại Lôi Thạch này cho ta!"

Phương Nguyên đi một bước nói một chuyện: "Thứ ba, xây một động phủ ở nơi linh mạch hành hỏa của các ngươi nồng đậm nhất!"

Hai chuyện trước Hứa Thanh Doanh đều đồng ý luôn, chỉ là nghe xong chuyện thứ ba thì phân vân: "Nếu tiền bối muốn ở, vãn bối đương nhiên sẽ nhường lại động phủ của môn chủ các đời Hỏa Vân Lĩnh cho tiền bối. Không biết vì sao cần xây một cái động phủ mới..."

Phương Nguyên kiêu ngạo liếc nhìn một cái, thản nhiên nói: "Ta tự có việc."

Hứa Thanh Doanh không dám hỏi nhiều hơn nữa, vội vàng đồng ý, sau đó dẫn đường ở phía trước, mang theo Phương Nguyên đi tới Hỏa Vân Lĩnh.

Sơn môn của Hỏa Vân Lĩnh nằm trên một ngọn núi ở phía đông Ngọc La Sơn hơn nghìn dặm, chỉ là xây dựa vào, để vài cung điện.

Đệ tử môn hạ cũng tầm trăm, hơn nữa thực lực cao thấp không đều, đệ tử ngoại môn tu vi nông cạn chiếm hơn phân nửa, trưởng lão cảnh giới Trúc Cơ cũng không nhiều, ngoại trừ Lý trưởng lão và thiếu môn chủ thì chỉ còn môt vị trưởng lão đan dược Trúc Cơ và hai vị trưởng lão hành hỏa nhất mạch Trúc Cơ, thực lực chỉnh thể thật sự không mạnh, nếu so sánh ra thì Thanh Dương Tông cũng được coi là quái vật lớn.

Nhưng tiên môn truyền thừa thô thiển, giống như bang phái phàm tục như Hỏa Vân Lĩnh lại quá nhiều.

Nếu nói ra thì Hỏa Vân Lĩnh chỉ có duy nhất một thứ khiến người ta để mắt, đó là một cái địa mạch thuộc tính hỏa.

Dù sao đó cũng là tài nguyên tu hành của người Trúc Cơ hành hỏa, ở trong mắt người tu hành thì có chút trân quý. Nếu nói tiếp thì trong tất cả cơ nghiệp của Hỏa Vân Lĩnh, thứ đáng tiền nhất chính là địa mạch đó, cũng là nguyên nhân Hỏa Vân Lĩnh bị người để ý hiện giờ!

Dọc theo đường đi, không cần Phương Nguyên chủ động hỏi, vị thiếu môn chủ Hỏa Vân Lĩnh - Hứa Thanh Doanh đã nói rõ tất cả mọi chuyện mà Hỏa Vân Lĩnh gặp phải hiện giờ, mà Phương Nguyên cũng chỉ tỏ vẻ đã hiểu chứ không nói gì thêm. Mà vị thiếu môn chủ Hỏa Vân Lĩnh cũng rất tinh ý, biết điểm là dừng, dọc đường đều khách khí, cung kính mời Phương Nguyên vào trong sơn môn Hỏa Vân Lĩnh.

Tới trước sơn môn, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hỏa Vân Lĩnh đặt trên một ngọn núi nhỏ đơn độc, bốn phía trống trải, không hiểm không dựa, thật là một nơi dễ thủ cũng khó thủ, không có địa thế để mượn, chỉ có thể dựa vào đại trận hộ sơn mà bảo vệ sơn môn.

Nhưng nghĩ lại thì Hỏa Vân Lĩnh cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải cái địa mạch kia ở chỗ này, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không chọn một địa phương quỷ quái như vậy để thành lập sư môn.

"Đại trận hộ sơn của các ngươi được bày lúc nào?"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)