Ra đến bên ngoài, nàng thi lễ với Quan Ngạo một cái, gật đầu ra hiệu rằng mình phụng lệnh Phương Nguyên ra ngoài làm việc, sau đó mới đi tới trước mặt Lý trưởng lão, ánh mắt lạnh như băng nhìn lão ta. Lý trưởng lão vô cùng sợ hãi, biết Thanh Doanh tiên tử đã thuyết phục được vị trận sư trẻ tuổi trong động phủ kia rồi, lòng đắng chát làm sao, ai bảo mình không có dị bảo nào có thể khiến người kia dao động cơ chứ?
“Thanh Doanh chất nữ, ngươi... ngươi đừng giết ta, đối với Hỏa Vân Lĩnh các ngươi, ta đây không có công lao cũng có khổ lao mà...
Thời điểm quá cấp thiết, lão ta đành tận lực cầu xin.
Thanh Doanh tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta không giết ngươi, nhưng đạo huyết khế này, ngươi kí vào đi.
“Kí... Kí huyết khế?
Lý trưởng lão lập tức ngẩn người, vẻ mặt không cam lòng.
Loại huyết khế này chính là thứ coi thường người nhất trong giới tu hành, một khi kí vào, ngày sau người ta có thể lấy đi cái mạng này của mình bất kì khi nào người ta muốn, cả đời phải mặc người sai sử, trước kia lão chính là trưởng lão của Hỏa Vân Lĩnh, được tông chủ đời trước khách khí mời tới, hàng năm cũng nhận được một số lớn linh tinh cung phụng, nhưng hôm nay lại phải trở thành thứ đầy tớ của Hỏa Vân Lĩnh ư?
“Nếu ngươi không hề nổi lên tâm tư khác, ta sẽ để ngươi cả đời làm trưởng lão của Hỏa Vân Lĩnh này, coi ngươi như trưởng bối, nhưng nếu ngươi thừa dịp cha ta chết, muốn đoạt cơ nghiệp Hỏa Vân Lĩnh của ta thì dù hiện tại ta đây giết ngươi tại chỗ cũng không có ai dám nói ta một lời, huống chi chỉ là huyết khế?
Thanh Doanh tiên tử nói thẳng mọi chuyện rồi chìa huyết khế ra trước mặt Lý trưởng lão.
Trong lòng nàng chưa chắc đã bỏ qua ý định giết Lý trưởng lão, nhưng cao thủ Trúc Cơ khó tìm, vị bên trong động phủ kia, nàng không dám quá mức trông cậy vào, giữ lại vị Lý trưởng lão đã bị nắm giữ yếu điểm trong tay, đối với nàng mà nói là một chuyện rất tốt...
“Thôi được rồi... được rồi... Ta kí!
Lý trưởng lão hạ quyết tâm mấy lần, cuối cùng vẫn không dám phản kháng, lão cắn răng, chủ động giao ra một giọt tinh huyết bản mạng.
Tinh huyết rơi xuống tờ huyết khế, một tia linh quang lóe lên, phong ấn nó lại.
Thanh Doanh tiên tử thu huyết khế về, bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Kể từ hôm nay, gã Lý trưởng lão này rốt cuộc tuyệt đối trung thành với nàng và Hỏa Vân Lĩnh rồi.
Nhìn Lý trưởng lão, sắc mặt nàng cũng tốt hơn đôi chút, khẽ nói: “Lý thúc...
Lý trưởng lão khoát khoát tay, thoạt nhìn có vẻ uể oải, nhưng cũng chỉ thoáng qua chốc lát, sau đó liền ngẩng đầu, chỉ vào mấy vị đệ tử Hỏa Vân Lĩnh, nói: “Lý Võ, Triệu Chân, Nông Tứ Nhi... Mấy kẻ kia, ngươi giết cả đi, bọn họ đều đã âm thầm thu hối lộ của Cự Giao Môn rồi, đã từng làm việc cho đối phương, còn qua tay ta nữa, mặt khác, sau khi trở về, phải diệt trừ cả đường chủ Thanh Phong Đường nữa.
“Ngay cả đường chủ Thanh Phong Đường cũng...
Thanh Doanh tiên tử lấy làm kinh hãi, điều này vượt xa dự liệu của nàng.
Đúng vào lúc này, vài người vừa bị Lý trưởng lão điểm danh tới đã thất kinh, có người vội vàng quỳ xuống xin tha, cũng có người thấy tình thế không ổn, lập tức muốn xông ra ngoài chạy trốn, nhưng vừa chạy được mấy trượng đã nhớ ra, nơi này đã bị đại trận bao trùm rồi.
Thanh Doanh tiên tử đã chẳng muốn suy nghĩ gì thêm, đầu ngón tay bắn ra, chiếc vòng bạc trên cổ tay liền hóa thành một con rắn bạc nho nhỏ bay ra ngoài, dù sao tu vi của nàng cũng thuộc cảnh giới Trúc Cơ rồi, lại được thêm một đạo Huyền Hoàng khí do Phương Nguyên đẩy vào cơ thể nàng, thương thế cũng đã khôi phục không ít, dưới sự điều khiển của nàng, Tiểu Ngân bay cực nhanh, chỉ một chớp mắt đã vòng quanh một vòng qua mấy đệ tử kia, sau đó bay về trong tay nàng.
“Bịch bịch bịch bịch...
Mấy vị đệ tử kia đều lặng yên ngã xuống, không còn động tĩnh.
Quan Ngạo đứng bên cạnh nhìn, bĩu môi nói: “Dựa vào pháp khí để giết người thì coi là bản lĩnh gì chớ...
Thanh Doanh tiên tử thật sự không biết nên nói gì với hắn, nhưng nàng không dám phản bác.
Nàng nhanh chóng ra lệnh cho những đệ tử còn lại đỡ Lý trưởng lão lên, sau đó quét sạch mặt đất bên ngoài rồi mới cung cung kính kính quay về phía cửa động nói với Phương Nguyên: “Tiền bối, chuyện riêng của Hỏa Vân Lĩnh đã được giải quyết xong, mời tiền bối di giá!
Trong động phủ, Phương Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng lên.
Từng câu chữ trong quyển trục này, hắn đều đã ghi tạc trong lòng.
Hắn đặt lại quyển trục về chỗ cũ, hạ giọng nói khẽ: “Tiền bối, ta được một vị cao nhân chỉ cho, tới đây học truyền thừa của ngài, tuy ta không phải là truyền nhân do chính ngài lựa chọn, cũng không phải người được ông trời lựa chọn nhưng ta nhận được truyền thừa của ngài thì cũng coi là truyền nhân của ngài rồi, chí ít ta đã nợ ngài một phần nhân quả, nếu ngài có nguyện vọng gì, ta sẽ tận lực giúp ngài hoàn thành nó.
Nói đoạn, hắn đứng lên, dự định tìm kiếm xung quanh xem có thứ gì ghi lại thân phận vị tán tu này không.
Nhưng không ngờ, khi hắn vừa thốt ra những lời này, di hài vị tán tu kia chợt động đậy, bàn tay bên phải đang rũ xuống cạnh sườn bỗng từ từ mở ra, trong lòng bàn tay có một chiếc hộp nhỏ màu tím, hiện đầy phù văn.
“Đây là...
Phương Nguyên thoáng ngẩn người, sau đó liền lưu ý tới, đầu ngón tay của bàn tay đó đang chỉ thẳng ra ngoài động phủ.
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, khe khẽ tự hỏi: “Tiền bối muốn ta mang cái hộp này ra ngoài ư?