Cửa đá ầm ầm mở ra, gã hộ vệ cao lớn kia bước ra, trong tay xách theo một cây đao, đi về phía bọn họ. Trước đây bọn họ không phát hiện ra, nay quan sát gần mới thấy, gã hộ vệ cao lớn này cực kì khôi ngô, sát khí trên thân sắc bén khó tả, ngay cả những người có tu vi Trúc Cơ trong bọn họ nhìn hắn đều cảm thấy giật mình kinh sợ.
Bọn họ không dám phát ra thêm một âm thanh nào nữa, nhưng gã hộ vệ cao lớn này vẫn cầm đao đi tới, chuẩn bị tìm người hạ đao.
Hứa Thanh Doanh thấy hắn nhìn chằm chằm mình, lòng đắng chát, bỗng dưng liều lĩnh kêu to: “Tiền bối, xin đừng giết ta, ta có dị bảo này, xin được dâng lên... Tất cả bảo vật truyền thừa của Hỏa Vân Lĩnh ta, cả cơ nghiệp lớn như vậy, xin nguyện ý hiến cho tiền bối...
Bên trong cửa đá vẫn không có động tĩnh gì.
Gã cao lớn kia lại thoáng do dự rồi bỏ qua Hứa Thanh Doanh, quay đầu bước về phía Lý trưởng lão.
Lý trưởng lão sợ đến nỗi hồn vía lên mây, vội vàng kêu lớn: “Toàn bộ vốn liếng tích góp cả đời của lão phu, bao gồm ba nghìn linh tinh cùng với các loại pháp khí, nguyện ý dâng lên...
Gã cao lớn kia nhìn về phía Hứa Thanh Doanh.
Hứa Thanh Doanh cuống quít kêu: “Tiền bối chớ tin lão, lão làm gì có ba nghìn linh tinh, lão nói dối đó...
Lý trưởng lão nóng ruột, giận dữ quát: “Ngươi sao biết được ta có hay không?
Hứa Thanh Doanh hét lớn: “Cung phụng của ngươi đều do Hỏa Vân Lĩnh pháp, có bao nhiêu ta không ước chừng được chắc?
Lý trưởng lão tức tối mắng: “Nếu không phải Hỏa Vân Lĩnh nhà ngươi quá keo kiệt, sao ta lại muốn phản ngươi?
Hứa Thanh Doanh chẳng biết giải thích ra sao, đành vội vã quay về phía động phủ nói: “Tiền bối, Hỏa Vân Lĩnh ta có một dị bảo...
Lý trưởng lão giận dữ: “Tin được ngươi mới lạ, Hỏa Vân Lĩnh các ngươi trừ một cái gương rách nát ra thì còn có cái gì? Suốt ngày nói có dị bảo nọ dị bảo kia, nếu thực sự có dị bảo, cha ngươi sao còn chết sớm như vậy, Hỏa Vân Lĩnh sao còn có thể bị Cự Giao Môn ức hiếp?
“Ai dà!
Gã hộ vệ cao lớn bị kẹp ở giữa, tỏ vẻ khổ não ghê lắm, trong cơn tức giận bèn vung tay chém luôn một đệ tử Luyện Khí cảnh bên cạnh.
Hứa Thanh Doanh cùng Lý trưởng lão giật bắn cả người, ngậm chặt miệng không dám lên tiếng.
Đám đệ tử Hỏa Vân Lĩnh còn lại cũng run như cầy sấy.
Gã hộ vệ cao lớn cười khục khặc một tiếng, hạ quyết định, đi về phía Hứa Thanh Doanh.
Lòng Hứa Thanh Doanh tràn đầy tuyệt vọng, bỗng nàng thở dài một tiếng, nói: “Thôi vậy, tiền bối, ta xin nói thật, Hỏa Vân Lĩnh chúng ta truyền thừa về sau đúng là chẳng có dị bảo gì, chỉ có một khối thiên ngoại vẫn thạch, bên trong ẩn chứa lực thần lôi, cha ta từng nói, nếu có thể đem vẫn thạch này luyện thành pháp bảo, chắc chắn nó sẽ trở thành một dị bảo có thể khống chế thần lôi, chỉ có điều, lão nhân gia ổng không có đủ thực lực, cho nên mới...
“Thì ra là thế...
Ly trưởng lão nghe nàng nói vậy, lập tức cả kinh, hai mắt trợn tròn.
Nhưng gã cao lớn kia vẫn như mắt điếc tai ngơ, vẫn bước thẳng về phía Hứa Thanh Doanh.
Song, ngay khi cây đao của hắn đã giương lên, bên trong cửa đá chợt vang lên một thanh âm bình thản: “Vào trong nói đi.
Hứa Thanh Doanh lập tức cực kì mừng rỡ, vội vàng bò dậy.
Gã cao lớn kia ngơ ngác quay đầu hỏi: “Thế còn giết nữa không?
Thanh âm kia đáp: “Kẻ nào còn nói lung tung thì giết đi.
Gã hộ vệ cao lớn gật đầu, mọi người ở đó đều im như thóc.
“Bái kiến... Bái kiến tiền bối...
Hứa Thanh Doanh vào động phủ, lập tức quỳ xuống, khi đưa mắt nhìn lén vị trận sư trẻ này, nàng mới phát hiện hắn còn trẻ tuổi hơn cả trong tưởng tượng của mình, trước đó bọn họ đều đoán hắn phải chừng hai bốn hai lăm tuổi, nhưng hôm nay quan sát gần hơn mới biết, hắn chỉ chừng mười tám mười chín thôi, nhìn kĩ hơn sẽ cảm thấy nét mặt hắn vẫn còn non nớt, chỉ là thần thái lạnh lẽo bình thản, khí độ trầm ổn vượt xa tuổi tác.
Lúc này hắn đang ngồi trên một bàn đá trong động phủ, bên cạnh bồ đoàn, trên bồ đoàn là một thi hài, người thanh niên này đang cầm trên tay một quyển trục, cẩn thận xem xét, nghe thấy tiếng Hứa Thanh Doanh cũng không buồn ngẩng đầu nhìn.
“Khối thiên ngoại lôi thạch kia hiện đang ở đâu?
Hắn lẳng lặng đọc quyển trục một lát mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh Doanh.
Nghe thanh âm của hắn thật bình thản, tuy có vài phần lạnh lùng nhưng cũng không hề có khí thế lấn át hay cường thế gì, trong lòng Hứa Thanh Doanh chợt nảy sinh đôi chút hi vọng, cân nhắc một lát mới khẽ nói: “Tiền... Tiền bối, khối lôi thạch kia hiện đang ở trong môn, vãn bối có thể đưa ngài qua đó lấy, nhưng trước đó, vãn bối có chuyện muốn nhờ, mong rằng sau khi tiền bối nghe xong...
Người thanh niên kia thản nhiên ngắt lời nàng: “Nói đi.
Hứa Thanh Doanh thoáng run lên, vội nói: “Theo đạo lí thì tiền bối có thể tha mạng cho vãn bối, vãn bối đã vô cùng cảm kích, nhưng nay Hỏa Vân Lĩnh ta thực sự là loạn trong giặc ngoài, gần như sắp rơi vào đổ vỡ, bởi vậy vãn bối muốn nhờ tiền bối giúp ta thu phục những kẻ phản bội trong tiên môn ta, tạm lấy thân phận trưởng lão ở lại Hỏa Vân Lĩnh ta, uy hiếp Cự Giao Môn... Thanh Doanh tuyệt đối sẽ không để tiền bối ra tay không công, Hỏa Vân Lĩnh ta ngoài khối thần thạch kia còn có một kiện pháp bảo và cơ nghiệp không tệ, đợi khi tiền bối muốn rời đi, vãn bối xin dâng lên ngàn lượng linh tinh nữa...
Vị nam tử trẻ tuổi nghe xong chỉ nhíu mày, chưa trả lời ngay, lát sau mới nói: “Cự Giao Môn cùng các ngươi có ân oán gì?
Hứa Thanh Doanh cười khổ: “Còn chẳng phải là bọn họ thèm muốn Hỏa hành địa mạch trong tay Hỏa Vân Lĩnh ta thôi sao...
“Thế à?
Vị nam tử trẻ tuổi nghe được thì thoáng dao động, nói: “Phẩm chất thế nào?
Hứa Thanh Doanh lại gượng cười, đáp: “Trong các địa mạch mang tính hỏa thì thuộc hàng trung phẩm.
Nam tử trẻ tuổi trầm mặc chốc lát mới nói: “Ta nên giúp ngươi thu phục những trưởng lão phản bội thế nào?
Hứa Thanh Doanh nghe được hắn nói thế, lập tức cực kì mừng rỡ, vội vàng lấy một ngọc khế màu đỏ chẳng chịt phù văn trong túi càn khôn ra, nói: “Lúc này mệnh Lý trưởng lão đã nằm trong tay tiền bối, tiền bối có thể bắt lão kí huyết khế, lão sẽ không dám phản bội lần nữa...
Nói đến đây, như sợ Phương Nguyên không đồng ý, nàng lại cắn răng đưa ra một điều kiện nặng hơn: “Nếu tiền bối chưa yên tâm thì có thể tạm thời bày cấm chế trên người ta, thậm chí... Nếu tiền bối thích, ngay cả ta đây, cũng có thể...
Vừa nói, nàng vừa ngẩng lên, sắc mặt e lệ, vô cùng đáng yêu nhìn về phía vị trận sư trẻ tuổi.
Sóng mắt long lanh, vô hình trung dường như thoáng sinh ra một lực lượng nhiếp hồn người.
“Vậy cứ làm theo tính toán của ngươi đi.
Vị nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên mở miệng, cắt đứt lời nàng, sau đó lại đưa mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi thì thôi khỏi cần.
Hứa Thanh Doanh ngẩn người, sắc mặt ửng đỏ, thậm chí còn có chút không phục lắm, dịu dàng hỏi: “Tiền bối, lẽ nào ta thì...
Vị nam tử trẻ tuổi đáp: “Phải!