“Có chuyện gì thế này?
Chuyện đột ngột xảy ra như vậy khiến cho trên dưới Hỏa Vân Lĩnh đều kinh hãi vô cùng.
Lý trưởng lão bị cấm chế trên cửa hất bay ra ngoài, bị thương cực kì nặng, lão hộc một búng máu lớn, nhuộm ướt cả ngực áo.
Nhưng tâm trạng của lão càng thêm kinh hoảng, bởi lão biết mình trúng kế rồi.
Hơn nữa, mình đã bị thương thế này, tuyệt đối không cách nào đấu với một tu sĩ Trúc Cơ nữa, bởi vậy, đầu óc lão cấp tốc xoay chuyển, nhanh chóng hô một tiếng “Đi, mấy tay tâm phúc của lão vội vàng nâng lão dậy, hoảng hoảng hốt hốt chạy ra ngoài Quỷ Khốc Nhai.
Nhưng mới chạy được vài bước, bỗng trước mặt bọn chúng chợt có một vầng sáng lóe lên, một lực lượng vô hình mãnh liệt trào tới.
Bọn chúng đâm thẳng vào vầng trận quang kia, lại bị hất ngược trở về, vô cùng chật vật.
Lý trưởng lão đang bị các đệ tử nâng lên lại bị ngã văng xuống đát, vết thương bị va mạnh, lão hét thảm một tiếng.
“Lý trưởng lão bị trúng bẫy rồi?
Thanh Doanh tiên tử cũng cực kì kinh hãi, nhìn về phía đám Lý trưởng lão, ánh mắt không thể tưởng nổi.
Hai phe trợn mắt nhìn nhau, Lý trưởng lão bi thương nói: “Bên ngoài có bày một tầng pháp trận, không ra được rồi...
Thanh Doanh tiên tử ngẩn người ra: “Pháp trận ư? Bày từ bao giờ?
Nàng cẩn thận ngẫm lại thì cũng hiểu rõ ràng, trái tim đã ngập tràn tuyệt vọng.
Xem ra, vị trận sư trẻ tuổi kia vào lúc phá giải mấy tầng đại trận đã chuẩn bị chiêu phòng hờ này, bọn họ xông vào thì không có việc gì, nhưng khi muốn chạy ra thì đại trận sẽ được khởi động lên, vây chặt bọn họ ở trong này.
Cứ thế, chẳng phải mình cũng đã thành cá nằm trên thớt mặc người xử lí sao?
Nàng và Lý trưởng lão cùng ngơ ngác nhìn về phía cửa đá của động phủ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng bọn họ lặng lẽ đợi hồi lâu, cửa đá vẫn không thấy có chút động tĩnh nào.
Bọn họ lo sợ bất an, đứng mãi cũng mệt mỏi bèn ngồi xuống chờ đợi người ta xử lí.
Nhưng cửa đá vẫn im lìm, ngồi không mãi cũng chán, bọn họ đánh bạo ai làm việc nấy, người chữa thương người vận công.
“Ầm!
Ngay vào lúc này, cửa đá bỗng mở ra.
Tất cả mọi người đều giật mình thất kinh, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Có mấy kẻ nhát gan đã quỳ luôn xuống đất.
Sau cánh cửa đá là bóng dáng người trẻ tuổi kia.
Hắn cúi đầu, nhưng đang vất vả suy tư điều gì, chẳng buồn liếc nhìn đám người Hỏa Vân Lĩnh lấy một cái mà lướt qua bọn họ, đi về động phủ của mình, lấy vài thứ rồi lại quay trở vào bên trong cửa đá.
Từ đầu tới cuối, hắn không nói với bọn họ một tiếng, thậm chí chẳng nhìn bọn họ lấy một cái...
Chỉ có gã hộ vệ cao to đi bên cạnh thanh niên đó nhô đầu qua cửa đá nhìn bọn họ.
Ánh mắt đó như có vài phần khinh bỉ.
Thời gian trôi đi, không biết đã qua bao lâu, khắp động phủ này chỉ còn một khoảng không tĩnh lặng.
Đệ tử Hỏa Vân Lĩnh cứ ngơ ngác nhìn quanh nhìn quất, có vẻ không quá hiểu tình hình này là thế nào.
“Tiền bối, cầu xin tiền bối cứu mạng...
Thanh Doanh tiên tử đưa ra quyết định trước tiên, nàng đột nhiên quỳ xuống, hướng về phía cửa đá khóc lóc kể: “Tiểu nữ Hứa Thanh Doanh, là thiếu môn chủ Hỏa Vân Lĩnh, trước khi phụ thân qua đời có lệnh ta kế thừa vị trí môn chủ, nhưng không may trong môn chúng ta có trưởng lão độc ác âm hiểm, lén lút mưu đồ, xúi giục tiểu nữ tới nơi này đoạt cơ duyên tạo hóa của tiền bối, nay đã rơi vào tay tiền bối, mong tiền bối có thể thấu nỗi oan của tiểu nữ...
Lý trưởng lão nghe thế thì vô cùng giận dữ, quát: “Nha đầu vô sỉ kia, ngươi giỏi lắm, chuyện trong động phủ này có truyền thừa của Thái Hoa chân nhân chẳng phải chính phụ thân ngươi nói ra đó ư? Quan thủy bảo kính dùng để nhìn trộm vị tiền bối này phá giải trận pháp chẳng phải chính là đồ truyền thừa của tổ sư Hỏa Vân Lĩnh các ngươi ư? Nếu không phải chính ngươi lấy truyền thừa trong động phủ này dụ ta, lão phu đây nhiều lắm cũng chỉ dám soán vị ngươi, làm sao dám tới đây chọc vào vị trận sư thân phận chưa rõ này?
Thanh Doanh tiên tử giận dữ mắng: “Ngươi âm thầm mưu đồ chuyện bất chính, khinh ta còn nhỏ tuổi, ngươi là đồ vô sỉ!
Lý trưởng lão mắng trả: “Ngươi rắp tâm hại người, còn dám vờ đáng thương cầu người ta thương hại, ngươi mới vô sỉ...
“Ngươi vô sỉ...
“Ngươi vô sỉ...
“Ngươi không biết xấu hổ...
“Ngươi càng không biết xấu hổ...
“...
“...
Bên ngoài cửa đá bỗng chốc náo nhiệt hẳn, hai bên đỏ mặt tới mang tai, mắng nhau nước miếng văng tùm lum.
Chợt bên trong cửa đá vang lên một tiếng than nhẹ.
Sau đó, mọi người nghe được một giọng nói ồm ồm vang lên: “Phương tiểu ca nhi, ngươi có thấy phiền không?
Thanh âm của vị trận sư trẻ tuổi cất lên: “Có hơi hơi!
Giọng nói ồm ồm kia lại vang lên: “Vậy để ta ra giết bọn họ nhé!
Vị trận sư trẻ nói: “Đừng để dính máu lên quần áo, không tiện giặt giũ đâu.
“Ừ được...
“...
“...