Đại Kiếp Chủ

Chương 395: Hai kẻ ngu si (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lý trưởng lão hơi sửng sốt, có chút bất ngờ.

Thanh niên kia lập tức dẫn theo kẻ tôi tớ cao to kia cất bước vào động phủ.

"Ra tay!"

Thanh Doanh tiên tử là người phản ứng đầu tiên, ở bên cạnh quát một tiếng, sau đó một luồng ánh sáng đỏ lướt thẳng về phía trước.

Hơn mười bóng người ở bên cạnh nàng cũng đồng loạt nhào lên, đánh thẳng về phía cửa động phủ.

"Ha ha, cháu Thanh Doanh, hay là để ta lên trước đi!"

Lý trưởng lão thấy thế bật cười ha hả, vội vàng đạp một bước tiến lên.

Rõ ràng tu vi của lão cao hơn Thanh Doanh tiên tử, chỉ một bước đã vọt lên trên nàng, sau đó phất tay áo định tiến đến cửa động phủ trước.

Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng lão đột nhiên rét lạnh, trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng nhảy sang một bên định né tránh, nhưng không kịp. Sau lưng lão cảm giác như bị muỗi đốt, cả người lập tức tê dại, pháp lực toàn thân không sao vận chuyển thông suốt được...

"Con ranh xấu xa, ngươi dám..."

Lý trưởng lão quay người lại, lớn tiếng hét về phía Thanh Doanh tiên tử.

Người tên Thanh Doanh tiên tử kia đang chậm rãi cất một con rắn bạc nho nhỏ vào tay, nó được đúc bằng kim loại, nhưng mắt mũi lưỡi vảy đều trông rất sống động. Thứ vừa cắn Lý trưởng lão chính là con rắn này, cắn xong bèn yên ắng hóa thành chiếc vòng bạc đeo trên tay Thanh Doanh tiên tử.

"Ha ha, Lý trưởng lão, ông đừng vội mắng ta. Nếu lúc này ta không ra tay thì sợ rằng sẽ bị ông nuốt sạch chẳng còn miếng xương!"

Thanh Doanh tiên tử cười nhạt, vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng.

"Ngươi..."

Lý trưởng lão nổi giận, động đậy người, lại phát hiện ra cả người tê dại, pháp lực không sao vận chuyển được.

Lão vừa nóng ruột vừa giận dữ: "Nha đầu Thanh Doanh, ta tận tâm trung thành với Hỏa Vân Lĩnh của ngươi. Ngươi lại đối xử với ta như vậy?"

"Tận tâm trung thành? Ông tưởng ta không biết ông cấu kết với cường địch Cự Giao Môn sao?"

Thanh Doanh tiên tử cười nhạt: "Ha, ông thấy cha ta chết, nhân lúc ta còn nhỏ định nuốt trọn cơ nghiệp Hỏa Vân Lĩnh của ta. Chỉ vì không biết cha ta đặt món dị bảo đó ở đâu, cho nên mới kiên nhẫn chu toàn mọi việc với ta. Chắc là ông cũng sắp hết kiên nhẫn rồi đúng không? Nếu ta đoán không nhầm, chỉ cần cánh cửa động phủ này vừa mở ra, ông lấy được truyền thừa bên trong thì cũng sẽ xử lý ta luôn..."

Nói đến đây, sắc mặt nàng chợt lạnh đi: "Nghĩ rằng ta là đồ ngu, sẽ để mặc ông đùa giỡn trong lòng bàn tay sao?"

"Con ranh xấu xa..."

Lý trưởng lão sầm mặt lại, thấp giọng mắng một câu. Mắt thấy nàng đang gọi pháp khí ra, dường như muốn cho thêm một mình đao, lão giận quá hóa cười: "Giỏi lắm con ranh chết tiệt này, ngươi nói ngươi không phải đồ ngu. Chẳng lẽ ta là đồ ngu sao?"

Thanh Doanh tiên tử khựng lại, nhất thời trong lòng cảm thấy không ổn.

Còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy gió dữ nổi lên xung quanh mình. Một đệ tử mặc áo đen đứng sau lưng nàng bỗng gọi ra một thanh phi kiếm, đâm thẳng vào lưng nàng. Thanh Doanh tiên tử kinh hãi, vội vàng gọi vòng bạc trên cổ tay ra, nhưng nàng vừa phân tâm, Lý trưởng lão kia đã lao tới, liều mạng vận chút pháp lực còn sót lại trong người, vỗ một chưởng lên bụng nàng.

"Phụt!" Thanh Doanh tiên tử phun ra một búng máu lớn, ngã ra xa mấy trượng.

"Ta đã sớm biết con ranh nhà ngươi đầy mưu mô, tử sĩ bên người đã bị ta khống chế từ sớm rồi!"

Lý trưởng lão nhổ nước bọt xuống đất, lạnh lùng quét mắt ra xung quanh.

Các đệ tử Hỏa Vân Lĩnh khác đương nhiên cũng có người trung thành với Thanh Doanh tiên tử, nhưng lúc này không ai dám manh động.

"Đợi ta lấy được kim đan truyền thừa, sẽ quay lại xử lý ngươi!"

Lý trưởng lão đi đến gần Thanh Doanh tiên tử, móc túi đựng đồ của nàng ra, tìm được giải dược, sau đó đá mạnh nàng một cái, cười lạnh nói: "Ta đã dốc sức cho Hỏa Vân Lĩnh hơn mười năm. Cha ngươi chết thì đương nhiên phải giao Hỏa Vân Lĩnh cho ta. Đợi ta lấy được kim đan truyền thừa này sẽ quay về tính sổ với ngươi. Ta muốn Hỏa Vân Lĩnh của các ngươi, muốn bảo bối cha ngươi để lại, ngay cả ngươi ta cũng muốn!"

Lão vừa nói vừa ăn giải dược, hít sâu mấy hơi, đợi cho pháp lực hồi phục lại, mới thở dài một tiếng.

Lý trưởng lão không dừng lại quá lâu, nhanh chóng bước về phía động phủ, phóng ra một luồng pháp lực đánh thẳng về phía hình ảnh thái cực âm dương.

Lúc trước lão thấy người thanh niên kia dùng cách này để hóa giải cấm chế. Việc này quá dễ, lão cũng dựa theo cách đó mà làm.

Nhưng lão không ngờ rằng pháp lực vừa chạm vào hình ảnh âm dương đó lại đột nhiên sinh ra biến hóa lớn. Khí tức của hai cực âm dương bắn ngược lại, đánh thẳng vào ngực lão, khiến lão gãy không biết bao nhiêu cái xương sườn, bay thẳng về phía sau!

Cùng lúc đó, trong động phủ vang lên một câu hỏi tò mò: "Phương tiểu ca, đó chính là mấy kẻ ngu si mà huynh nói lúc trước à?"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)