Theo Phương Nguyên suy đoán, đại trận bên ngoài động phủ chắc hẳn có tổng cộng ba tầng.
Nếu ít hơn, thì không đủ lực để bảo vệ động phủ này, nếu nhiều hơn thì linh mạch xung quanh núi Ngọc La sẽ bị ảnh hưởng. Đến lúc đó không phải là che giấu động phủ này nữa, mà là chỉ rõ cho người ngoài biết nơi này có đại trận.
Ba tầng đại trận, tầng nọ phức tạp hơn tầng kia, việc phá giải đương nhiên cũng tăng dần cấp độ rắc rối. Nhưng cũng may, Phương Nguyên ngày một lĩnh hội sâu thêm về phương pháp phá trận. Dần dần hắn đã kết hợp được toàn hoàn trận pháp và thiên diễn chi thuật của mình lại với nhau, sử dụng rất nhuần nhuyễn. Bởi vậy tốc độ phá trận trên núi Ngọc La còn nhanh hơn lúc đầu.
Lúc trước mất gần một năm chỉ để phá giải tầng thứ nhất, nhưng đến khi phá giải tầng thứ hai, Phương Nguyên chỉ mất chừng nửa năm. Phá đến tầng trong cùng thì chỉ tốn thời gian mấy tháng là hắn gần hoàn thành rồi.
Trong quá trình này, trình độ trận thuật của Phương Nguyên đã được thăng cấp rất nhiều.
Ở một mức độ nào đó, quá trình này cũng là để hắn nghiên cứu trận pháp. Sau khi phá giải mấy tầng trận pháp, thì lĩnh ngộ về trận pháp của hắn đã vượt xa bản thân hơn một năm trước, thậm chí có thể nói là đột nhiên tăng vọt!
Mà làm xong bước này, toàn bộ động phủ cũng đã gần hiện ra trước mặt hắn.
Thời gian trôi qua gần hai năm, Phương Nguyên vẫn giữ tốc độ như lúc đầu, không hề nôn nóng tiến hành nhanh hơn hay là làm chậm lại.
"Một tên khá là có kiên nhẫn..."
Người phá trận chỉ âm thầm quan sát hắn lại sốt ruột từ lâu rồi.
Họ đã lén quan sát Phương Nguyên hơn một năm, thời gian quá dài khiến họ không chịu nổi sự nhàm chán, khô khan. Vậy mà không ngờ, thanh niên phá trận kia lại kiên trì đến vậy, ngày qua ngày chỉ lặp lại một công việc không ngừng nghỉ, dường như rất chìm đắm trong đó. Ngay cả trưởng lão áo xanh cũng phải tỏ ra nghi hoặc: "Lẽ nào những kẻ am hiểu trận pháp đều là quái thai?"
Nhưng hơn một năm qua, bọn họ cũng không nhàn rỗi. Bọn họ đã bày ra rất nhiều cấm chế quanh núi Ngọc La mà không để người thanh niên và kẻ cao to đi theo hắn kia biết được, đảm bảo đến khi kết thúc hắn có chạy đằng trời!
Đương nhiên bố trí xong thì chỉ là những ngày tháng chờ đợi dài đằng đẵng và vô vị!
Bởi vì bọn họ quá coi trọng truyền thừa trong động phủ này, cho nên ngay từ đầu đạo nhân áo lam và Thanh Doanh tiên tử lúc nào cũng canh ở chỗ này. Nhưng sau đó, hai người họ không thể luôn luôn có mặt ở đây, bắt đầu luân phiên canh giữ, mỗi người một tháng. Thậm chí có khoảng thời gian họ còn không thèm đến, chỉ cho người tới theo dõi thanh niên kia!
Đương nhiên từ lúc Phương Nguyên bắt đầu phá đến tầng trong cùng của đại trận, thì họ không dám lơ là nữa.
Hai người dẫn theo một đám đệ tử ở lại đây luôn, kiên nhẫn canh chừng.
Rốt cuộc nửa tháng sau, bọn họ cũng phấn chấn được tinh thần, bởi vì người thanh niên kia đã bắt đầu phá trận cuối cùng.
Trong thời gian hơn một năm qua, để không kinh động đến thanh niên kia, họ không dám tới gần phạm vi mười dặm xung quanh Quỷ Khốc Nhai, chỉ từ xa dùng pháp bảo Quan Thủy Kính được truyền qua nhiều đời Hỏa Vân Lĩnh, từ xa quan sát tiến trình của Phương Nguyên. Từ Quan Thủy Kính có thể nhìn thấy quang cảnh và địa thế nơi động phủ tọa lạc trên Quỷ Khốc Nhai đã có sự thay đổi về vẻ ngoài!
Vốn chỉ nhìn thấy một sườn núi mọc đầy bụi gai, lúc này lại lộ ra diện mạo chân thực, là một động phủ có phong cách cổ xưa, xây dựa vào vách đá, không điêu khắc cầu kỳ, nhưng kiến trúc tự nhiên lại mang theo vẻ tiên phong đạo cốt. Trên cửa đá đóng chặt của động phủ có một hình vẽ thái cực âm dương đang treo lơ lửng, chậm rãi xoay tròn, chính là cấm chế cuối cùng của động phủ...
Người thanh niên kia đã quan sát hình vẽ thái cực âm dương này tròn ba ngày, sau đó hắn về hang động của mình nghỉ ngơi một ngày, dường như đang thôi diễn.
Tuy Quan Thủy Kính dùng pháp lực để khởi động, cũng có thể gắng gượng nhìn vào trong hang động kia. Nhưng như thế rất dễ chạm vào cấm chế thanh niên kia bày ra, cũng kinh động đến hắn. Bởi vậy đạo nhân áo lam không làm vậy!
"Hắn sắp phá được đại trận cuối cùng rồi. Cẩn thận, chúng ta lén đi qua đó!"
Đạo nhân áo lam Lý trưởng lão thấp giọng ra lệnh một câu, cầm Quan Thủy Kính chậm rãi đáp xuống.
Bên cạnh ông ta là Thanh Doanh tiên tử cũng có cảnh giới Trúc Cơ, và gom góp từ trên xuống dưới Hỏa Vân Lĩnh ra được hơn mười vị Luyện Khí cảnh có năng lực. Bọn họ đồng thời lướt xuống ngọn núi kia, dựa vào mấy món pháp khí để che giấu khí tức, từ từ mò mẫm về phía Quỷ Khốc Nhai. Lúc này Hỏa Vân Lĩnh nhất định phải có được truyền thừa của vị Thái Hoa chân nhân kia, nên đã dốc toàn bộ lực lượng tới đây.
Họ từ từ áp sát Quỷ Khốc Nhai sau đó ẩn nấp, nhìn hình ảnh trong thủy kính. Thanh niên kia vẫn chưa đi ra, đang tập trung toàn bộ tinh thần để nghiên cứu hình vẽ thái cực âm dương kia, còn kẻ cao to tôi tớ của hắn thì đang ở bên cạnh thò đầu vào tò mò nhìn hắn.
"Đạo cấm chế cuối cùng này..."
Lúc này họ thấy thanh niên kia đứng dậy trong hang động, cúi đầu suy tư.
Đạo nhân áo lan và Thanh Doanh tiên tử nhìn nhau, nghĩ thầm trình độ trận thuật của thanh niên này đã vô cùng cao minh, ngay cả ba tầng bên ngoài của đạo trận cũng phá giả được, chẳng lẽ lại bị đạo cấm chế cuối cùng này làm khó, không mở được cửa động phủ?
"...Không ngờ lại đơn giản như vậy!"
Câu tiếp theo mà thanh niên kia thốt ra dường như nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Lý trưởng lão và Thanh Doanh tiên tử nhất thời không nói được gì, chỉ chửi thầm trong bụng...
Sau khi nói câu đó, thanh niên kia không hề đắn do, khẽ giơ bàn tay lên, trong lòng bàn tay hắn hóa ra một đạo pháp lực màu xanh, mang theo chút khí tức u tối. Điều này càng khiến Lý trưởng lão ngầm xác định, thanh niên này quả nhiên là đan đạo Trúc Cơ, nếu không thì pháp lực cũng không hỗn tạp đến mức độ này, quả thực là không bằng cả một tên phế vật nhất mạch Trúc Cơ...
"Xoẹt..."
Thanh niên kia phóng ra một chưởng, quét lên hình ảnh thái cực âm dương. Hai cực âm dương đang không ngừng xoay tròn, chợt mờ nhạt đi, sau đó chỉ nghe thấy trong động phủ truyền ra tiếng ầm ầm vang đội.
Cửa lớn động phủ đã bị mở ra!
"Không ngờ thực sự đơn giản như vậy?"