Thần niệm của hắn tăng lên đến cực hạn, tỉ mỉ cảm nhận, chuẩn bị tinh thần xong, năm ngón tay ngắn bỗng nhấn một cái vào trong.
Lúc này chuyện này, hắn vô cùng căng thẳng! Bởi vì chỉ cần thôi diễn sai, suy đoán nhầm, thì bản thân hắn sẽ lập tức bị trận pháp phản phệ!
Nhưng ngoài dự đoán, khi năm ngón tay Phương Nguyên nhấn một cái, liền có một đạo linh quang từ trong đại trận bay ra.
Nó bay đến trước người Phương Nguyên rồi biến mất không thấy đâu nữa!
Đại trận vang lên một tiếng "uỳnh", sau đó tỏa ra ánh sáng chói lòa, giống như những đốm sáng dập dờn trên ngọn sóng.
Phương Nguyên không tỏ vẻ gì, gọi pháp khí ra che chở bản thân.
Nhưng một lúc sau lại thấy quầng sáng trên đại trận biến mất, một lần nữa trở lại trạng thái yên ổn như trước.
Nó vẫn lặng lẽ vận hành như cũ, dường như chưa hề xảy ra điều gì...
Đến lúc này, Phương Nguyên rốt cuộc cũng nở nụ cười, lau mồ hôi lạnh đang lấm tấm trên trán!
Hắn biết suy đoán và phương pháp của mình đều chính xác!
Chỉ cần dựa vào phương pháp này là hắn có thể phá vỡ tử trận, cùng lắm là tốn chút thời gian mà thôi!
Công cuộc phá trận chính thức bắt đầu vào lúc này, trong tháng sau đó mấy Phương Nguyên ngoại trừ tu hành, thì chỉ tập trung vào thôi diễn sự biến hóa của trận pháp này, rồi nghĩ cách phá giải. Qua ba tháng, hắn đã có thể lấy được ba mươi sáu thẻ trúc rồi...
Đến lúc này, việc phá trận đơn giản hơn nhiều.
Phá trận vốn chính là như vậy, lúc đầu rất khó, nhưng càng về sau khi đã rút được nhiều linh khí ra khỏi trận, thì càng dễ hơn.
Tương ứng với việc Phương Nguyên rút được ba mươi sáu thẻ trúc thì đại trận cũng đã bị hắn phá quá nữa.
Lúc này, thỉnh thoảng Phương Nguyên thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng động phủ ẩn giấu trong đó.
Việc này khiến hắn vô cùng xúc động, động phủ im lìm vắng vẻ, phong cách cổ xưa, khí cơ như ẩn như hiện.
Trong động phủ này, quả thực có gì đó không tầm thường...
Hơn một tháng sau đó, tầng ngoài cùng của đại trận đã bị phá gần đến cuối, cuộc sống của Phương Nguyên vẫn buồn tẻ, nhạt nhẽo như trước.
Chỉ có điều Phương Nguyên không biết, có vài ánh mắt đang âm thầm quan sát hắn...
"Lý trưởng lão, ngài cảm thấy người kia có thể phá vỡ tử trận của Thái Hoa tiền bối không?"
Trên một ngọn núi cách Quỷ Khốc Nhai ba mươi dặm, có một tấm thủy kính đang được dựng lên, trong kính hiện ra hình ảnh Phương Nguyên đang lặng lẽ phá trận. Mà đứng trước tấm kính là một nam tử trung niên mặc áo dài xanh, và một cô gái trẻ tuổi mặc váy thô, dung mạo có chút thanh tú, con ngươi màu xanh lục, thoạt nhìn có phần diễm lệ.
Nam tử trung niên mặc áo dài thấp giọng nói: "Một tháng trước, trong lúc vô tình ta phát hiện ra ở đây xuất hiện một người. Khi ấy ta không để ý, còn tưởng đây chỉ là một người vô tình biết được thân phận của Thái Hoa lão tiền bối, nên nhòm ngó truyền thừa mà ông ấy để lại, định tiện tay giết hắn. Nhưng đột nhiên lại phát hiện ra hắn đang phá giải đại trận hộ phủ kia..."
"Sao hắn ta biết được thân phận của Thái Hoa lão tiền bối?"
Nữ tử váy thô cau mày hỏi: "Ngay cả cha cháu cũng chỉ vô tình phát hiện ra vị lão tiền bối này có tu vi không tầm thường, và lập tức phong tỏa tin tức, còn từng dẫn cháu đến đây để bái làm môn hạ của lão tiền bối, hi vọng có thể nhận được truyền thừa kim đan của ông ấy. Nhưng lão tiền bối từ chối, cũng cảnh cáo cha cháu không được bước nửa bước vào núi Ngọc La nữa. Bởi vậy chúng cháu vẫn phải nhờ miệng của những thôn dân trong núi này mới biết được tin tức lão tiền bối tọa hóa. Chỉ có điều khi chạy tới thì động phủ đã bị phong lại, dựa vào Hỏa Vân Lĩnh của chúng ta không thể phá giải được..."
"Có lẽ hắn có bí quyết nào đó mà người khác không biết..."
Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, nói: "Nhưng thanh niên này quả thực không tầm thường. Ta thấy tu vi của hắn mới chỉ vừa đến Trúc Cơ, hơn nữa khí tức không rõ, hẳn chỉ là đan dược Trúc Cơ thôi. Nhưng bản lĩnh trận đạo lại khó mà tưởng tượng nổi, thậm chí đại trận lợi hại thế này cũng có thể phá giải được... Khi thấy hắn đang phá trận, ta lập tức ẩn nấp đi..."
Nói đến đây, nét cười của lão càng thêm hung ác nham hiểm, đắc ý nói: "Sợ rằng cả Bá Hạ Châu không có mấy ai có thể phá được trận này, hơn nữa những người đó chúng ta đều không mời được. Sự xuất hiện của thanh niên này rất đúng lúc, quả thực chính là ông trời rủ lòng thương..."
"Cứ để hắn làm, đợi đến khi hắn phá trận thành công, chúng ta sẽ ra tay trực tiếp hái lấy quả ngọt của hắn."
"Lý trưởng lão có nắm chắc không?"
Nữ tử váy thô cau mày nói: "Cha cháu đã mất, xung quanh Hỏa Vân Lĩnh toàn là kẻ địch đang nhìn chằm chằm như hổ đói, lúc này không thích hợp rước thêm cường địch nữa!"
Lý trưởng lão cười lạnh một tiếng, áo dài xanh bay phần phật trong gió, ngạo nghễ nói: "Thanh Doanh, cháu cứ việc yên tâm, người am hiểu trận thuật, thường sẽ bỏ bê tu vi, thực lực không mạnh bao nhiêu. Dựa vào tu vi tam mạch Trúc Cơ, Trúc Cơ tầng bốn của lão phu, bắt hắn dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó chúng ta lại bày thêm thiên la địa võng, làm sao để hắn chạy thoát được chứ?"
Lý trưởng lão thở dài một hơi, đắc ý nói: "Sau khi chúng ta lấy được truyền thừa này sẽ dọn dẹp sạch sẽ, trốn về Hỏa Vân Lĩnh. Ha ha, trong Ô Trì Quốc của chúng ta không có đại tiên môn, nhưng tiểu tiên môn ít cũng có đến mấy chục, thế lực rải rác khắp nơi, rắc rối phức tạp. Cho dù sau này các sư trưởng của hắn đến trả thù, thì biển người mênh mông, biết đâu mà tìm chúng ta?"
Nữ tử tên Thanh Doanh kia nghe vậy thì mừng rỡ, nhưng nước mắt lại rơi lã chã trên mặt, khóc không thành tiếng: "Không còn cha cháu, Hỏa Vân Lĩnh chẳng khác nào rắn mất đầu, sắp tan rã rồi. May mà có Lý trưởng lão giúp đỡ cháu, nếu không cháu thật sự không biết phải làm gì..."
Lý trưởng lão than thở: "Môn chủ lúc còn sống đối với ta ơn nặng tựa núi, làm sao ta không dốc hết sức cho được?"