Cuộc sống giữa núi rừng vừa yên ắng vừa khô khan. Sau khi chữa trị xong cho Quan Ngạo, sinh hoạt hàng ngày của Phương Nguyên, ngoài việc phá vỡ đại trận của động phủ ra, thì chỉ là tu hành. Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại, nhạt nhẽo vô cùng, nhưng Phương Nguyên lại phát hiện ra mình rất thích nó.
Sau nửa năm quan sát và cảm ứng, hiện giờ hắn đã có thể dựa vào thần thức mạnh mẽ của thiên đạo Trúc Cơ tìm ra quy luật vận hành ở tầng ngoài cùng của đại trận. Sau đó mỗi ngày Phương Nguyên đều bỏ ra mấy canh giờ để suy ngược ra nguyên lý vận hành của đại trận này, từng chút từng chút một. Hắn muốn vượt qua tầng biểu tượng này để tìm ra bản nguyên của đại trận này.
Đối với trận thuật nhất đạo mà nói, đây là đã là cảnh giới vô cùng gian nan rồi.
Lúc trước Phương Nguyên cũng được coi là có thiên phú khá tốt về trận thuật nhất đạo, nhưng hắn không tu luyện sâu về đạo này, mà chọn lấy tu hành làm chính. Đương nhiên ngoài những lúc tu hành thì hắn cũng không hề từ bỏ việc nghiên cứu trận thuật nhất đạo, cho nên mấy năm qua trình độ cũng tăng lên khá nhiều. Mặc dù Phương Nguyên không tham gia các thí luyện liên quan để nhận danh hào trận sư, nhưng trình độ cũng phải tương đương rồi!
Chỉ có điều, với trình độ trận sư, rõ ràng chưa đủ khả năng để phá giải được đại trận này.
Thậm chí, đại trận sư trên trận sư, người được coi có cấp bậc đại tông sư trong trận thuật nhất đạo cũng chưa chắc đã làm được.
Phương Nguyên mới nghiên cứu trận thuật chưa đến ba năm, đương nhiên không dám nói tu vi trận thuật của mình cao hơn những người tu hành cả đời, khổ công lăn lộn trong trận thuật nhất đạo, nhưng hắn lại có sở trường của bản thân. Thứ nhất căn cơ trận đạo của hắn quả thực không kém, thứ hai thiên đạo Trúc Cơ, cảm ứng nhạy bén của hắn mới là quan trọng nhất. Hắn có những ưu thế bẩm sinh ma fnhwxng trận sư khác không có.
"Đạo Nguyên Chân Giải".
Nòng cốt của trận thuật nhất đạo chính là thôi diễn, tìm ra quy luật chuyển động của trận đạo, cuối cùng thôi diễn sự biến hóa của trời đất.
Mà "Đạo Nguyên Chân Giải" mang thiên diễn chi thuật tới cho Phương Nguyên, vừa vặn tăng thêm năng lực thôi diễn của hắn.
"Vạn vật đều có quy luật, mà đã có quy luật thì đều có thể thôi diễn!"
"Cho nên... ít nhất là trên lý thuyết, thiên diễn chi thuật này hẳn là có thể diễn vạn vật mới đúng!"
Phương Nguyên thầm suy nghĩ đạo lý này trong lòng, từ đó cũng có thêm lòng tin.
Trước đây hắn chỉ nghĩ rằng đạo lý này có thể giải thích thông suốt được, trên thực tế vẫn chưa từng thử.
Hắn chỉ dùng thiên diễn chi thuật để thôi diễn phương pháp tu hành, chưa bao giờ dùng trong trận thuật nhất đạo.
Hắn nghĩ rằng đây cũng có thể là một hướng giải quyết vấn đề.
Muốn thôi diễn, thì chỉ có cách nắm giữ quy luật vận hành của đại trận trước, sau đó thôi diễn ngược trở lại. Cho nên Phương Nguyên mới mất nửa năm liên tục cảm ứng, ghi chép, và phỏng đoán ra sự biến hóa của trận pháp này, nếu không làm vậy thì đừng bao giờ nói đến chuyện thôi diễn!
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Phương Nguyên quay về hang động.
Hắn ngững tâm tĩnh khí nửa ngày, bảo Quan Ngạo ra ngoài cửa hang canh gác, hộ pháp giúp mình, cũng lệnh cho hắn ra không được quấy rầy mình.
Sau đó Phương Nguyên lấy hơn mười khối linh tinh và một chút đan dược dưỡng sức, bắt đầu thôi diễn. Theo tâm niệm chuyển động, hắn tiến vào một thế giới huyền diệu, quanh người có rất nhiều thẻ trúc bay lượn. Đầu tiên là bốn thẻ trúc, sau đó là tám thẻ, cuối cùng biến thành sáu mươi bốn thẻ, bay chi chít quanh Phương Nguyên, quỹ đạo lộn xộn, khiến người ta hoa hết cả mắt.
Nhưng trong quỹ đạo lộn xộn đó, sáu mươi tư tấm thẻ trúc kia không hề đụng vào nhau, hết sức kỳ quặc!
Nếu không đụng vào nhau, thì chứng tỏ thực ra chúng đang bay với một quy luật nhất định!
Mà Phương Nguyên cứ lẳng lặng ngồi khoang tròn, mặc kệ sáu mươi tư thẻ trúc kia bay lượn quay mình. Qua rất lâu hắn mới đột nhiên thò tay ra, lập tức bắt lấy một thẻ trúc đang lượn lờ trong không trung...
Sáu mươi tư thẻ trúc ảnh hưởng đến nhau, giống như có lực từ kết nối giữa chúng.
Khi một thanh bị lấy xuống, những thanh khác cũng lập tức xuất hiện sự thay đổi.
Quỹ đạo vừa bị đảo lộn, trong lòng Phương Nguyên cũng cực kỳ căng thẳng.
Hắn yên lặng quan sát một lúc, mặc dù quỹ đạo di chuyển của những thẻ trúc còn lại bất chợt xuất hiện sự hỗn loạn, nhưng lại nhanh chóng tạo ra quy luật mới.
Sáu mươi ba thẻ trúc vẫn đang bay lượn nhờ vào lực dẫn, đan xen qua lại, nhưng không hề đụng vào nhau.
Điều này khiến Phương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng quan sát thêm một lúc, hắn lại rút một thẻ trúc ra.
Cứ thế hắn liên tiếp lấy bốn thẻ trúc.
Đến khi rút thẻ trúc thứ năm, theo quỹ đạo thay đổi, có hai thẻ trong năm mươi chín thẻ trúc trên không trung rốt cuộc không thể tránh được, đâm sầm vào nhau. Lúc chúng va chạm, quỹ đạo của tất cả các thẻ trúc khác đều bị ảnh hưởng lớn, chúng xảy ra biến hóa, càng lúc càng loạn, cuối cùng đâm lung tung vào nhau, rơi hét xuống.
Phương Nguyên cầm bốn thẻ trúc trong tay, trầm tư không nói.
Sáu mươi tư thẻ trúc này đại diện cho toàn bộ đại trận, Phương Nguyên muốn phá giải được đại trận thì phải rút ra từng chút pháp lực trong trận mà không được làm ảnh hưởng đến quỹ đạo vận hành của nó. Nếu trong quá trình đó xuất hiện bất cứ sự biến hóa nào, đại trận sẽ vỡ tan, mọi thứ trong động phủ cũng sẽ bị phá hủy hết. Mà trận thôi diễn vừa rồi đã chứng minh, chỉ cần rút đến đạo linh khí thứ năm đã hủy mất đại trận rồi!
Nhưng trong lòng Phương Nguyên không hề cảm thấy mất mát!
Việc chứng tỏ, hắn đã có thể an toàn rút ra được bốn đạo linh khí đầu tiên trong tử trận.
Về phần còn lại thì chỉ cần tiếp tục thôi diễn là được!