Đại Kiếp Chủ

Chương 391: Động phủ thần y (4)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng qua thêm một thời gian nữa thì Quan Ngạo đã hoàn toàn quên mất muội muội của mình.

Bây giờ hắn tỏ ra buồn bã là vì biết mình đã đánh mất một thứ quan trọng, nhưng lại không nhớ nổi đó là thứ gì.

Toàn bộ quá trình ấy diễn ra trong ba tháng.

Phương Nguyên vẫn để mặc Quan Ngạo, không hề làm phiền hắn ta, thậm chí nói chuyện cũng rất ít.

Đến khi ba tháng trôi qua, thần trí Quan Ngạo lại một lần nữa ổn định lại, Phương Nguyên mới thử bắt tay vào điều trị cho hắn ta.

"Lúc trước người kia tiện tay rút thần hồn của ngươi, nhìn thì có vẻ không làm ngươi bị thương, thực ra đã cắt đứt đường tu hành của ngươi rồi..."

Trong một đêm trăng tròn, Phương Nguyên gọi Quan Ngạo tới, thấp giọng nói với hắn ta: "Thần trí của huynh đã bị tổn hại, nên dù đã ổn định lại nhưng tâm tính vẫn không được đầy đủ. Tâm trí không hoàn chỉnh như thế này sẽ khiến huynh không thể tiếp tục trưởng thành được. Chuyện này là do ta gây ra, ta sẽ không khoanh tay mặc kệ. Quan Ngạo sư huynh, ta chỉ có thể sử dụng một cách duy nhất, chữa khỏi cho huynh..."

Quan Ngạo chớp mắt, hoàn toàn không biết Phương Nguyên muốn làm gì.

Thậm chí ngay cả lời hắn nói có lẽ cũng không hiểu lắm!

Nhưng Phương Nguyên vẫn bình tĩnh giải thích tỉ mỉ cho Quan Ngạo: "Khí huyền hoàng có thể độ cho người khác, thậm chí trước đây ở Thanh Dương Tông, truyền thừa của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng được tiến hành thông qua cách độ cho người khác. Hiện giờ nếu ta muốn giúp huynh một lần nữa bước lên con đường tu hành, thì chỉ còn cách đánh một luồng khí huyền hoàng vào trong cơ thể huynh, tu bổ toàn bộ thần hồn của huynh, để huynh có một tâm trí hoàn chỉnh mới..."

"Tuy độ cho huynh một luồng khí huyền hoàng, nhưng huynh cũng không cần phải tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cùng ta. Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết là một công pháp tốt, nhưng không thích hợp với huynh. Huynh có thần lực trời sinh, sức mạnh vô song, vốn là một kho báu khổng lồ!"

"Quan Ngạo sư huynh, nói thật một câu!"

"Ta chưa từng hâm mộ tư chất của bất cứ ai, bởi vì tư chất của ta rất tốt!"

"Nhưng nếu nói tư chất của ai khiến ta phải hâm mộ, thì chính là của huynh..."

"Hai huynh muội huynh, thật đúng là... quái thai!"

Kêu ca một lúc, Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên đá xanh, thầm vận huyền công. Hắn giơ ngón tay điểm vào giữa chán Quan Ngạo, một luồng khí huyền hoàng lóe lên từ đầu ngón tay hắn.

Giờ phút này, cả người Quan Ngạo chấn động, hai mắt chợt thoáng qua vẻ hỗn loạn. Qua một lúc, hắn ta đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, ôm đầu nhảy dựng lên, nét mặt vặn vẹo đau đớn, lúc thì mê man, lúc thì kích động, khi lại phấn khích, khi lại giận dữ. Sau đó hắn ôm đầu đập vào một tảng đá to, một tiếng rầm thật lớn vang lên, tảng đá vỡ tan tành.

Phương Nguyên biết đây là quá trình hắn ta phải trải qua khi tu sửa thần trí, nên cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn.

Phương Nguyên đã phải suy nghĩ rất cặn kẽ về phương pháp này, nhưng vẫn không thể nói là hoàn toàn nắm chắc.

Nếu có thể trị khỏi cho Quan Ngạo là chuyện tốt nhất.

Còn nếu không khỏi... thì dù sao cũng không tệ hơn được nữa!

Quan Ngạo phải vùng vẫy trong nỗi đau đớn ấy mất thời gian một nén hương, đá núi xung quanh bị hắn đâm đổ vỡ vụn khắp nơi, mấy cây đại thụ hai tay mới ôm hết đều bị hắn ta húc cho gãy đôi. Bấy giờ Quan Ngạo mới dần bình tĩnh lại, ngồi dưới đất thở hổn hển!

Trên đỉnh đầu hắn ta dường như có linh quang nhàn nhạt đang lóe ra.

Chẳng biết qua bao lâu nữa, hắn ta mới thở ra một hơi thật dài, quay đầu nhìn bốn phía với vẻ mê man.

Lúc thấy Phương Nguyên, Quan Ngạo chợt ngẩn ra, sau đó mờ mịt gọi: "Phương tiểu ca..."

Phương Nguyên nghiêm sắc mặt, chầm chậm đi đến trước mặt Quan Ngạo, tay bắt một pháp ấn.

Một luồng pháp lực bắn lên trên không trung, hóa thành hình ảnh một cô gái đang ôm bình hoa.

Phương Nguyên khẽ hỏi: "Huynh nhận ra ai đây không?"

"Đây là..."

Sắc mặt Quan Ngạo cứng đờ, ngơ ngác nhìn cô gái trên không trung.

Phương Nguyên hơi hồi hộp, lo lắng chờ câu trả lời của hắn ta.

Quan Ngạo ngây người một lát, rốt cuộc thốt lên: "Đây có phải vợ của Phương tiểu ca không?"

"Phù..."

Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài, nhưng cuối cùng cũng yên tâm rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)