Đại Kiếp Chủ

Chương 390: Động phủ thần y (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Đương nhiên, cách phá trận này là một quá trình vừa dài dằng dặc vừa khô khan, Phương Nguyên cũng không nghĩ rằng một phát ăn ngay được.

Nửa năm qua, ngoài việc nghiên cứu quy luật của trận pháp thì hắn còn làm rất nhiều việc khác.

Đầu tiên đương nhiên là việc tu hành của bản thân.

Sau khi bước vào Trúc Cơ hắn đã hoàn thành việc thăng cấp thân thể, tu vi rất vững trãi, hơn nữa pháp lực sau Trúc Cơ và việc kiểm soát cơ thể đều rất thanh thục. Nói cách khác, hiện giờ hắn đã hoàn toàn trở thành tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ.

Ngoài việc đó ra, hắn cũng kiểm kê đồ đạc và tài nguyên đựng trong toàn bộ số túi càn khôn kia.

Lúc rời khỏi Thanh Dương Tông, Tần trưởng lão đã trả lại túi càn khôn cho mình, bên trong có thêm mấy thứ, có mấy món pháp khí đỉnh cấp, cũng có hơn một ngàn lượng linh tinh, và một ít linh đan bảo dược...

Trong này thứ đáng tiền nhất là hơn một ngàn lượng linh tinh.

Linh tinh là một loại tài nguyên tu hành dùng linh thạch thượng đẳng luyện hóa mà thành, có thể bổ sung pháp lực mà người tu hành cần, cũng có thể mượn năng lượng của linh tinh để khởi động một vài pháp khí. Một vài người tu hành giàu sang còn dùng linh tinh để tu hành.

Đương nhiên, đây là một hành vi táng gia bại sản, ở một trình độ nào đó thì không khác gì dùng ngân phiếu để đi nhà xí...

Bình thường, linh tinh được công nhận là một loại tiền tệ sử dụng trong giới tu hành.

Hơn một ngàn lượng linh tinh là một món tài sản khổng lồ, một chấp sự tiên môn cảnh giới Trúc Cơ, một năm cung phụng cũng không quá hai trăm lượng!

Lúc trước Cam Long Kiếm chân truyền của Âm Sơn Tông, đã từng dùng năm nghìn lượng linh tinh để mời thích khách Cửu U, đã là một cái giá kinh người. Trên thực tế, nếu chỉ dựa hắn ta thì có lẽ tu hành thêm mười năm nữa cũng không góp đủ, khoản tiền đó chắc chắn là đến từ gia tộc của hắn ta!

Phương Nguyên cũng mở mấy túi càn khôn của mấy vị chân truyền Âm Sơn Tông và yêu ma thành Nam Hoang, hơn nữa còn không tốn chút sức lực nào.

Túi càn khôn thường được người ta bày cấm chế, nhưng số túi càn khôn này dù sao cũng đã qua tay Cửu Cô, một vài cấm chế đó chỉ cần nàng ta bắn đầu ngón út ra là hóa giải được hết. Cho nên khi chúng được giao vào tay Phương Nguyên, đều là những túi càn khôn có thể tùy tiện mở ra, việc này cũng khiến hắn đỡ phiền toái. Những thứ bên trong đều là vô chủ, có thể tự dùng thoải mái.

Mấy đệ tử chân truyền của Âm Sơn Tông rõ ràng đều có lai lịch không đơn giản, có thể nói là giàu nứt đố đổ vách.

Trong túi càn khôn của bọn họ cũng đều có một ít linh tinh, cộng tất cả vào được hơn hai ngàn lượng, cũng coi như là một khoản tiền tài.

Phương Nguyên có ít nhất ba nghìn lượng linh tinh phòng thân, trong giới tu hành hắn không còn tính là một người quá nghèo nữa.

Ngoài ra, còn có một vài tâm pháp, ghi chép tu hành. Đây đều là những điều tâm đắc mà mấy vị chân truyền Âm Sơn Tông và yêu tướng yêu soái của thành Nam Hoang đã ghi lại trong lúc tu hành, đương nhiên đều có giá trị, chỉ có điều tạm thời không có tác dụng nhiều đối với Phương Nguyên.

Song không hề có một bí kíp huyền công truyền thừa nào thực sự liên quan đến Âm Sơn Tông.

Nghĩ cũng phải, những bí kíp như thế đều là tuyệt mật của tiên môn, làm sao lại tùy tiện để trong túi càn khôn được?

Giống như Phương Nguyên tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vậy, hắn cũng đều từng nghiên cứu về tứ đại huyền công của Thanh Dương Tông, nhưng không bao giờ đặt những bí kíp này vào trong túi càn khôn, bình thường đều chỉ ghi nhớ trong đầu, không lưu lại tài liệu bí mật gì!

Mà trong túi càn khôn của mấy vị yêu tướng thành Nam Hoang cũng không có thứ gì đáng tiền. Những yêu tướng này đều không có thói quen mang nhiều linh tinh trên người, bọn họ cũng không dùng đến. Ngược lại mấy món pháp bảo họ để lại khiến Phương Nguyên rất hứng thú.

Lúc bọn họ giao thủ với Cửu Cô, phần lớn pháp bảo đã bị nàng ta hủy mất, hiện giờ chỉ còn một đống đồng nát, không có tác dụng gì. Phương Nguyên cũng không có hứng thú đi sửa lại, chỉ xem những thứ còn chưa bị hư hao, tổng cộng có bốn món!

Trong đó hai món là huyết bảo, Phương Nguyên không thích nên tiện tay đập đi.

Hai món khác khiến người ta rất bất ngờ, là pháp bảo chân chính, hơn nữa còn dùng phương pháp luyện bảo xuất phát từ tiên môn.

Một trong hai thứ là một chiếc quạt lông, không biết dùng linh vũ của loài chim nào chế ra, màu sắc u ám, có bảy cây linh vũ, chuôi làm bằng xương trắng, bên trên điêu khắc ký hiệu chằng chịt. Một khi Phương Nguyên rót pháp lực vào, những ký hiệu này sẽ lóe sáng, dốc toàn lực quạt một cái lại có thể triệu hồi ra cuồng phong vô tận, thế tới mãnh liệt, chỉ chớp mắt đã xẻ gãy mấy gốc đại thụ.

Phương Nguyên liếc mắt nhìn, kết luận nó là một món bảo bối tốt, nên giữ lại cho mình dùng.

Nhưng đáng tiếc là với tu vi hiện giờ của hắn cũng chỉ có thể quạt ra được một phần thần uy của chiếc quạt lông này, nên hơi có chút tiếc nuối.

Một món khác lại rất đơn giản, chỉ là một thanh đao cầu, dài chừng tám thước, đúc bằng đồng cổ, có rất nhiều hoa văn chìm, không biết đã nhuộm bao nhiêu máu tanh. Thanh đao này thật sự quá dài so với người bình thường, có thể suy ra vóc người của yêu tướng sử dụng thanh đao này phải cao lớn đến mức nào. Phương Nguyên không tiện dùng đao cầu, nên hắn nảy ra ý tưởng, dứt khoát giao nó cho Quan Ngạo...

Dựa vào vóc người và sức lực của hắn ta, thi triển thanh đao này có thể bổ sung sức mạnh cho nhau.

Đương nhiên, tu vi hiện giờ của Quan Ngạo vẫn còn quá thấp, căn bản không đủ pháp lực để khởi động thần uy của thanh đao này!

Người ta rõ ràng là một món pháp bảo, thế mà giờ hắn ta chỉ có thể đối xử như binh khí!

Về phần bản thân Quan Ngạo, bây giờ cũng đã có sự thay đổi rất lớn.

Lúc đi theo Phương Nguyên đến đây, hắn ta luôn miệng nói mình muốn tìm muội muội, nhưng chưa được bao lâu thì không nhắc tới việc đó nữa, ngày ngày chỉ nghệt ra nhìn cây cối trên núi, vẻ mặt buồn bã mất mát, dường như đã đánh mất điều gì.

Phương Nguyên biết đây là di chứng sau khi bị rút hồn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)