Nhưng sau khi đánh giá sơ lược pháp trận này, Phương Nguyên lại có chút mất mát!
Xem ra, mình đến đây chậm rồi!
Vị tán tu, cũng là thần y già trong miệng dân làng kia, có lẽ đã chết thật rồi!
Bởi vì pháp trận đang bao phủ động phủ này không phải là pháp trận phòng ngực do người tu hành tiện tay bày ra, mà là một loại tử trận, không thể tùy ý đóng mở, mà chuyên dùng để thủ mộ. Pháp trận này vô cùng vững vàng, giấu kín động phủ bên trong, không để người ngoài phát hiện ra, cũng không cho phép bất cứ ai tùy tiện xông vào. Nếu cố tình phá vỡ, thì động phủ này cũng sẽ bị hủy theo!
Nếu muốn tiến vào động phủ này thì chỉ có một cách, đó chính là cơ duyên!
Bởi vì dù là tử trận, nhưng cũng sẽ tùy ý biến ra sinh môn, có thể để người khác tiến vào trong phủ động. Trong điển tịch có ghi sinh môn này còn có một cách gọi khác là "cửa cơ duyên", nói cách khác, phải là người có cơ duyên thì mới đi vào trong đây được!
Một người có tu vi cao đến đâu cũng không thể phá giải được trận này.
Nhưng chưa biết chừng một lúc nào đó, một đứa trẻ trăn trâu trượt chân ngã xuống, lại có thể lăn vào trong động phủ.
Một vài tán tu đã hết tuổi thọ, trước khi chết muốn để lại truyền thừa ở nhân gian, bình thường sẽ dùng cách thức này.
Đây cũng là cách để ông trời tìm giúp mình một truyền nhân!
Trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên đầy căm hận vị truyền nhân chẳng biết qua bao nhiêu năm nữa mới có thể xuất hiện kia!
Vận may của mình quả thực không được tốt!
Cửu Cô không lừa mình, nơi này quả thật có một tán tu, tiền bối cũng nói không sai, vị tán tu này đã hết tuổi thọ, đoán chừng là có lòng muốn tìm truyền nhân, nhưng Phương Nguyên hắn đã đến chậm một bước, vị tán tu kia đã tọa hóa, chỉ còn để lại một động phủ!
Mà động phủ này chỉ khi nào ông trời cho vào mới được vào!
Phương Nguyên bất đắc dĩ ở bên ngoài đại trận nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi xoay người lên pháp khí rời đi.
Sau khi về đến thôn làng, ngay hôm sau Phương Nguyên đã mang theo dược liệu, nói lời từ biệt với dân làng, rồi đưa Quan Ngạo đến một thị trấn nhỏ gần đó, mua một ít vật dụng, rồi đi suốt đêm quay về ngọn núi kia. Hắn đào một hang động gần động phủ, để Quan Ngạo đi chặt ít cây cối dựng một căn nhà gỗ trên sườn núi.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phía ngoài hang động, lại bày ra vài cấm chế, Phương Nguyên gọi Quan Ngạo tới, lấy ít thịt khô, bánh màn thầu, nước trắng ra, bảo hắn ta ăn no, còn mình thì chỉ nuốt một viên đan dược, lấy chút tinh thần!
Làm xong mọi việc, hắn lại quay về cây đại thụ lúc trước, âm thầm cảm ứng đại trận đang bao trùm động phủ.
Qua hơn nửa ngày, tuy rằng khí cơ của đại trận không lộ ra, nhưng thủ pháp bày binh bố trận này rất cao siêu. Phương Nguyên cảm ứng lực trời đất mất quá nửa ngày, mới chỉ cảm nhận ứng được một tia mà thôi. Song hắn rất có tính nhẫn nại, cả thảy dùng mất bảy tám ngày, rốt cuộc cũng có chút thu hoạch. Sau đó hắn quay về hang động, lấy ra mấy thẻ tính, từ từ thôi diễn tính toán.
Hết một đêm, hắn thở dài một hơi, cất thẻ tính đi, đến trước đại trận, cúi đầu thở dài.
"Lão tiền bối, ta được cao nhân chỉ điểm, đến đây xin truyền thừa của ngài, không ngờ lại chậm mất một bước, mà trời đất cách trở ngàn thu."
"Ngài để lại đại trận bảo vệ động phủ, chắc hẳn cũng đang đợi người có duyên đến nhận truyền thừa của mình. Nhưng ta chủ động tìm lại không thấy cửa mà vào. Ông trời đúng là trêu ngươi ta và ngài, không để ngài nhìn ta một cái nào đã từ chối ta rồi..."
"Nhưng vãn bối sẽ không từ bỏ, đã vô lễ rồi!"
Hắn lấy một nén hương, dùng bùa đốt lên, sau đó khẽ cắm vào trước đại trận.
Nhìn khói hương lượn lờ, hắn thấp giọng nói: "Vãn bối định phá vỡ trận này, xin được truyền thừa của ngài, mong ngài thứ tội!"
Dứt lời hắn xoay người về hang động, bắt đầu chuẩn bị việc phá trận.
Vận may của Phương Nguyên quả thực quá kém, nhưng cũng may là hắn không dựa vào vận may để sống!
Hắn tin vào bản lĩnh của chính mình!
Người khác gặp phải chuyện này, có lẽ sẽ thất vọng quay về, nhưng Phương Nguyên không dễ đổi ý!
Nếu tán tu kia đã qua đời, thì chỉ cần phá giải được đại trận thủ mộ này là được!
Hắn vốn cũng có thành tựu về trận pháp, đứng đầu trong Tiểu Trúc Phong.
Có lẽ trình độ đứng đầu Tiểu Trúc Phong còn lâu mới đủ sức phá được tử trận của vị tán tu này, nhưng Phương Nguyên rất có lòng tin, bởi vì hắn học gì cũng nhanh!