Đại Kiếp Chủ

Chương 387: Động phủ thần y (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Hỏi khắp mấy thôn xóm xung quanh núi Ngọc La, cũng không nghe thấy ai bảo rằng từng nhìn thấy bóng dáng thần tiên trên núi. Trong khu vực núi non này thậm chí ngay cả lời đồn về yêu ma cũng rất ít khi nghe thấy. Thỉnh thoảng có vài câu đồn thổi về việc yêu thú ăn thịt người, sau khi phân tích, Phương Nguyên nhận ra đó chỉ là một vài dã thú hơi lợi hại chút thôi, có khi còn chưa được tính là cấp bậc yêu thú nữa. Đến đây thì hắn hoàn toàn mờ mịt.

Ở ẩn có kỹ đến đâu, chỉ cần vẫn còn tu hành trong khu vực ngọn núi này, thì chắc chắn vẫn sẽ để lại dấu vết gì đó.

Vậy mà dấu vết của người tu hành này thường sẽ biến thành sự tích thần tiên trong mắt bách tính thế gian.

Phương Nguyên muốn thông qua điểm này để xác nhận xem vị cao nhân ẩn tu có ở trên núi này hay không.

Kết quả này kiến hắn hơi thất vọng, nhưng hắn không từ bỏ, chỉ cảm thấy hành tung của vị tán tu này thực sự rất bí ẩn mà thôi. Phương Nguyên ở trong xóm núi mấy hôm, mua sắm chút dược liệu, trả cũng rất nhiều bạc, dần dần quen thuộc với các dân làng. Có người hỏi lai lịch hắn, hắn chỉ nói là thương nhân buôn dược liệu từ cách xa ngàn dặm tới Ô Trì Quốc thu mua dược liệu.

Về phần Quan Ngạo, trước mắt Phương Nguyên vẫn chưa giải thích gì, dân làng liền coi hắn ta là hộ vệ của Phương Nguyên.

Khi Quan Ngạo vừa đứng dậy là cao hơn người khác nửa cái đầu, giống hệt một cột sắt đen nhánh, thực sự rất có lực uy hiếp.

Đương nhiên với điều kiện là hắn ta không lên tiếng, vừa mở mộng ra nói chuyện là hỏng việc.

Trước khi nói chuyện, chó trong làng thấy Quan Ngạo không dám sủa to, sau khi nói chuyện, ngay cả lũ nhóc con cũng dám quấn lấy hắn ta chơi đùa.

"Thằng ranh này nhìn như bị đần vậy?"

Sau khi tộc trưởng qua lại vài lần với Phương Nguyên cũng thân quen với hắn, đến gần nói.

"Lúc đi qua Lưu Sa Hà, gặp phải giặc cướp, bị trúng một búa vào đầu, nên bây giờ vẫn chưa bình thường trở lại!"

Phương Nguyên thuận miệng giải thích với tộc trưởng.

"Ôi, sểnh nhà ra thất nghiệp, ông không ném hắn đi đã là một ông chủ tốt rồi!"

Tộc trưởng khen Phương Nguyên một tiếng.

Phương Nguyên cũng đã dùng phép thuật để thay đổi diện mạo một chút, nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi, hơn nữa hắn hành sự điềm đậm, lời ăn tiếng nói thận trọng. Cho nên những người trong thôn mới tin hắn là thương nhân thu mua dược liệu, không nảy sinh nghi ngờ.

Nếu không thì nhìn gương mặt mười bảy mười tám tuổi của hắn, sẽ đoán là tiểu thiếu gia nhà ai đi lạc cũng chưa biết chừng.

"Hắn có ơn cứu mạng ta, đương nhiên không thể vứt bỏ hắn. Còn đang tìm cơ hội để chữa thương cho hắn đây."

Phương Nguyên nhìn thoáng qua đám nhóc con đang ngồi xổm cách đó không xa, chơi trò "nàng dâu nhảy giếng" với Quan Ngạo, thâp giọng nói.

Câu này là sự thật!

Tộc trưởng nghe vậy không khỏi luôn miệng than thở, rồi bỗng như nhớ ra điều gì, nói: "Lúc trước ông hỏi ở đây có thần tiên hay không, đúng là chưa nhìn thấy. Nhưng trước kia ta từng nghe nói, cách Quỷ Khốc Nhai tám mươi dặm có một vị thần y già, trước hay xuống núi khám bệnh cho dân làng, y thuật cao siêu, bệnh nan y chứng thấp khớp gì cũng đều chỉ cần uống thuốc là khỏi. Hơn nữa vị thần y già này cũng rất tốt bụng, gặp người nghèo thường cho thuốc miễn phí. Người trong thôn đều nói ông ấy rất tốt, bốn phương tám hướng đều muốn lập từ đền thờ người sống cho ông ấy, nhưng ông ấy không đồng ý nên mới thôi. Chỉ là mấy năm nay không biết bây giờ ông ấy còn ở trên núi không."

"Thần y già?"

Trong lòng Phương Nguyên chợt có linh cảm, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ thản nhiên, không hỏi rõ ràng, chỉ âm thầm ghi tạc vào ngwck.

Đêm hôm đó, Phương Nguyên lập tức gọi pháp khí phi hành đi thẳng về phía Quỷ Khốc Nhai cách đây ba trăm dặm mà tộc trưởng nói. Quỷ Khốc Nhai này có một thác nước, ban đêm nghe tiếng thác chảy, tiếng gió thổi, hệt như tiếng quỷ khóc, bởi vậy mới có cái tên quái đản như thế.

Theo tộc trưởng nói, vị thần y già này lợp nhà tranh ở chỗ nào đó trên Quỷ Khốc Nhai nhiều năm rồi.

Phương Nguyên điều khiển pháp khí, quãng đường bảy mươi dặm chẳng tính là gì, chưa đến nửa canh giờ đã đến.

Hắn tìm xung quanh Quỷ Khốc Nhai một vòng, quả nhiên tìm được căn nhà tranh kia. Chỉ có điều căn nhà đã vô cùng rách nát, một bên sập xuống, không biết đã bao lâu rồi không có người ở. Phương Nguyên đi vòng qua nhà tranh, thấy bên dưới cây cổ thụ cách đó không xa có một bia mộ lẻ loi nằm đó, màu vẫn còn mới, xem ra mới được dựng lên chưa lâu, xung quanh còn có vết tích của hương nến và tàn tro.

Trên bia mộ viết: Mộ của Tôn thần y, ân nhân cứu mạng!

Phương Nguyên đọc xong chữa trên bia mộ, tâm trạng có chút phức tạp, cúi đầu thở dài.

Thực sự không ngờ, khó khăn lắm mới tìm ra được núi Ngọc La, tìm được chút tung tích có thể miễn cưỡng coi là đúng, thì người lại chết mất rồi!

Nhưng rốt cuộc thần y già này có phải là tán tu mà Cửu Cô nói hay không?

Phương Nguyên nảy ra suy nghĩ, đi đến trước bia mộ, dùng thần thức quét vào lòng mộ.

Vừa quét qua, hắn lại giật mình phát hiện ra trong lòng mộ chỉ có một chiếc quan tài trống không, trong quan tài chỉ đặt một bộ áo liệm mới tinh. Sau khi thầm suy đoán một phen, Phương Nguyên mơ hồ đoán ra chân tướng: ngôi mộ này hẳn là do dân làng từng được ông ấy cứu đắp lên, chắc họ biết vị thần y già đã đời, nhưng lại không có hài cốt của ông ấy, nên đã lập một ngôi mộ chôn di vật.

Nếu vị thần y già này đúng là tán tu mà Cửu Cô nói, thì theo sự suy đoán của Phương Nguyên, ông ấy sẽ không để hài cốt của mình chôn trong huyệt mộ của phàm nhân, hơn nữa chỗ ở thật sự của ông ấy chưa chắc đã là căn nhà tranh nho nhỏ này!

Nghĩ vậy, Phương Nguyên lại đứng lên, đi theo linh mạch xung quanh, thôi diễn ra được nơi thích hợp nhất để xây cất động phủ trên vách núi. Sau đó hắn lại đi vòng vo nửa canh giờ, cuối cùng cũng có thu hoạch, gốc cây cổ thụ trước mặt có dấu vết lưu lại...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)