Đại Kiếp Chủ

Chương 386: Đến bá hạ châu tìm tiên cơ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc trước hắn còn chưa biết thân phận thật sự của Tôn quản sự, giờ nghĩ lại, quả nhiên không tầm thường.

Chỉ dựa vào một thân thực lực y thi triển ra trước bí pháp Cửu U, có lẽ không thua gì đám trưởng lão kim đan trong tiên môn.

Người có bản lĩnh như vậy, chắc hẳn y đến bất cứ đâu cũng không khó để leo lên một chức vị cao tầng, hưởng mọi vinh hoa. Cho dù y tránh né Cửu U Cung truy sát, không dám xuất đầu lộ diện, chỉ có thể mai danh ẩn tích, thì cũng còn rất nhiều cách để bản thân được sống thoải mái. Vậy mà một người như Tôn quản sự lại cam tâm tình nguyện trốn trong tiên môn làm tạp dịch...

Hơn nữa còn luôn bày ra dáng vẻ làm không biết chán?

"Ôi, Phương Nguyên sư đệ, đệ không biết đấy thôi..."

Tôn quản sự vừa nghe thế thì liền cảm thấy hứng thú, thao thao bất tuyệt: "Làm tạp dịch ở trong tiên môn rất vui, tiên môn chú trọng thanh tĩnh, cấp bậc lễ nghĩa, đương nhiên quản lý lại không nghiêm khắc lắm, tiền lương cũng hậu hĩnh, cuộc sống ở đây quả thực chẳng khác nào thần tiên..."

Y càng nói càng phấn chấn tinh thần, liệt kê từng việc ra: "Ngươi nhìn ta ở Thanh Dương Tông mấy năm qua xem, đều là sắp xếp người khác làm việc, rảnh rỗi thì phơi nắng, uống chút rượu, tán gẫu chuyện trên trời dưới bể, hàng ngày đều được ăn no thịt thủ heo, không việc gì thì xuống chân núi trêu đám quả phụ, chẳng cần quan tâm cái này cái nọ, cũng không có nguy hiểm gì, cuộc sống như thế an nhàn biết bao..."

Phương Nguyên có chút bó tay: "Ngươi không lắng vấn đề tài nguyên tu hành à?"

Tôn quản sự ngẩn ra, than thở: "Sớm đã tu luyện đủ rồi, làm sao mà so được với cuộc sống thoải mái hàng ngày?"

Phương Nguyên nghe y nói nhẹ bẫng như không, trong lòng hơi trầm xuống, nhưng Tôn quản sự rõ ràng không muốn nói đến chuyện đó, còn cố tình lạc đề, nói sang mấy quả phụ dưới chân núi với vẻ luyến tiếc, nên hắn không tiện hỏi kỹ thêm.

Ba người đi thêm hơn ngàn dặm nữa thì nói lời từ biệt trên một ngọn núi.

Tôn quản sự do dự, dường như còn lưu luyến. Y đưa cho Phương Nguyên một miếng ngọc phù màu đen, dặn dò: "Phương Nguyên sư đệ, đệ là một người rất tốt. Nếu tương lai không chết thì chắc chắn sẽ làm nên thành tựu. Nhưng giới tu hành hiểm ác đáng sợ, sóng gió ngợp trời, chẳng biết đã chôn vùi bao nhiêu thiên kiêu đạo tử. Sau này đệ tuyệt đối phải cẩn thận! Đệ cầm lấy phù triện này, mai sau có thể dựa vào nó để tìm ta..."

"Đa tạ Tôn sư huynh!"

Phương Nguyên nhận lấy phù triện, trịnh trọng cất đi.

Tôn quản sự lại không nhịn được cười, nói: "Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì đừng có tới tìm ta, ta vẫn thích yên tĩnh hơn!"

Phương Nguyên đành phải bất đắc dĩ gật đầu, sau đó thấy Tôn quản sự biến thành một luồng ánh sáng biến mất vào hư không.

Phương Nguyên tiếp tục dẫn theo Quan Ngạo chạy về phía trước.

Lúc chưa ra khỏi Việt Quốc, hắn lo nhất là vị Âm Sơn Tông và thành Nam Hoang đuổi theo ngăn cản, truy sát không ngừng, bởi vậy muốn trốn đi thật xa, đến thẳng Trung Châu. Nhưng hiện giờ thì khác, Lạc Phi Linh nhờ được người có cấp bậc khủng khiếp như Cửu Cô ra tay giúp đỡ, giải quyết mối họa về sau, khiến hắn trong thời gian ngắn không phải lo sẽ bị người khác truy đuổi nữa.

Mà mặc dù Tôn quản sự không nói ra, nhưng trong lòng Phương Nguyên cũng hiểu, y hộ tống mình một mạch chạy đến đây, lại chia tay vào lúc này, cũng bởi vì y thấy không còn thích khách Cửu U nào theo đuôi nữa, từ nay về sau mình sẽ an toàn hơn rất nhiều!

Đương nhiên, Phương Nguyên vẫn phải rất cẩn thận, thi triển Tử Khí Lưu Quyết, để nó bao quanh mình và Quan Ngạo, tránh bị lộ khí cơ.

Việc đi đến núi Ngọc La nằm ngoại dự liệu của tất cả mọi người, ngoại trừ Cửu Cô ra, ngay cả Tôn quản sự cũng không biết mục đích thực sự của mình, còn cho là mình muốn tới Trung Châu trước. Mà làm thế cũng an toàn hơn rất nhiều, cứ để mặc Âm Sơn Tông và thành Nam Hoang tìm kiếm đi, có lẽ khi bọn họ kịp nhận ra thì mình đã sớm biến mất trong biển người mênh mông, trốn vào một nơi không ai biết rồi.

Đương nhiên, ngay cả Phương Nguyên cũng không biết rằng không phải là không có ai phát hiện ra hành tung của hắn.

Ở nơi cách hắn chưa đến mấy ngàn dặm, giữa núi rừng đã có một con nghê đang thở hồng hộc đuổi theo hắn. Trên lưng con nghê có một con mèo trắng béo mập, con nghê chỉ cần đi chậm là sẽ bị nó giơ móng vuốt cào lên đầu!

...

Cứ thế ngày nghỉ đêm đi, cưỡi pháp khí chạy một mạch nửa tháng, Phương Nguyên rốt cuộc cũng rời khỏi địa giới Vân Châu, tiến vào lãnh địa Bá Hạ Châu, một trong Cửu Châu. Châu này cũng có diện tích hàng triệu dặm, nhưng nhiều núi non hoang dã, yêu ma sinh sôi, không được bình yên như Vân Châu. Song cũng chính vì rừng núi hoang vu nhiều như thế, nên khiến người ở Bá Hạ Châu gặp được rất nhiều tiên duyên, chính là thiên đường của những người mạo hiểm.

Sau khi Bá Hạ Châu, Phương Nguyên tìm một trấn nhỏ đặt chân, hỏi thăm một lúc mới biết đừng nói là cả Bá Hạ Châu, chỉ mỗi một khu vực Ô Trì Quốc thôi đã có ba bốn nơi tên là núi Ngọc La. Điều này khiến Phương Nguyên cạn lời, nhưng sau khi hỏi kỹ lại đã loại trừ được một số nơi cùng âm khác chữ. Tiếp đó hắn vừa đi dò la vừa tìm kiếm từng nơi.

Những nơi bị tiên môn chiếm đóng, quy hoạch thành địa giới tu hành tất nhiên bị loại trừ.

Nhưng nơi quá hoang vắng, linh khí nhạt quá mức, chắc chắn cũng không phải.

Cuối cùng, sau mấy tháng tìm kiếm, Phương Nguyên rốt cuộc xác định được một chỗ, chính là núi Ngọc La cần tìm.

Nơi này có vẻ hoang vu hẻo lánh, hiếm thấy bóng người, núi không lớn, trong vòng một nghìn dặm không có thành trì nào, cũng không có môn phái tu tiên lớn gì, trong phạm vi một trăm dặm chỉ có một ngọn núi Ngọc La nằm giữa các thôn xóm. Linh khí trên đỉnh núi không dày lắm, còn chưa đủ để khiến các đại tiên môn coi trọng, nhưng có thể gắng gượng tu hành, cũng là một chỗ tốt để ẩn cư tán tu.

Phương Nguyên rất chắc chắn, nếu tán tu kia thực sự tồn tại, thì chắc chắn ở trên núi Ngọc La này.

Nhưng hắn không lỗ mãng lên núi tìm ngay, mà dừng lại trong mấy thôn xóm xung quanh, tỉ mỉ hỏi thăm.

"Bác ơi, nghe nói trên núi có thần tiên phải không?"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)