Đại Kiếp Chủ

Chương 385: Đến bá hạ châu tìm tiên cơ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

"Cáo từ tiền bối..."

Sau khi cuộc tâm tình kết thúc, Phương Nguyên im lặng rất lâu, rốt cuộc đưa ra quyết định. Hắn thẳng người dậy, chắp tay nới với Cửu Cô.

Cửu Cô mỉm cười nói: "Không đợi nha đầu này dậy để nói lời từ biệt à?"

Phương Nguyên nhìn thoáng qua Lạc Phi Linh vẫn còn ngủ say, lắc đầu đáp: "Không cần, tương lai còn gặp lại, cần gì nói lời từ biệt?"

Hắn nói xong, khe khẽ rút tay mình ra, xoa nhẹ đầu Lạc Phi Linh rồi chậm rãi đứng lên. Phương Nguyên do dự một lúc, rồi không khách sáo nhặt toàn bộ túi càn khôn và pháp bảo bị vứt dưới đất của đệ tử Âm Sơn Tông và yêu ma thành Nam Hoang lên, sau đó cười với Cửu Cô: "Vãn bối sẽ đi tìm cơ duyên của mình, xin phép tiền bối cho đi qua!"

Cửu Cô cũng cười đáp lại: "Ngươi đi ra là được!"

Phương Nguyên nhìn về chỗ bên cạnh tiên đài, đánh bạo bước một bước ra ngoài.

Sau khi Cửu Cô đi vào, tiên đài đã bị một không gian kỳ dị bao phủ, dường như khiến tiên đài bị chia cắt hoàn toàn với thế giới xung quanh. Phương Nguyên không nhìn ra nó được làm bằng cách nào, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi đó, bởi vậy trước khi rời đi mới nói với Cửu Cô một tiếng. Nhận được lời đáp của nàng ta, hắn mới thở phào một tiếng, bước ra ngoài tiên đài.

Uỳnh...

Một cảm giác rất kỳ quái dâng lên, dường như hư không xung quanh đều đang rung lắc.

Phương Nguyên chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh biến đổi hoàn toàn, khi ngước mắt trông lên, đã phát hiện mình đang đặt chân lên một vùng hoang vu.

Hắn quay đầu nhìn lên dãy núi, thấy tòa tiên đài kia đã cách xa trăm trượng, đang tọa lạc trên đỉnh núi cao cao.

Mình chỉ bước một bước mà đã có sự thay đổi thần kỳ thế này, quả nhiên không gian thần bí kia do Cửu Cô tạo ra, thần thông của cao nhân thực sự đã vượt xa tưởng tượng của mình.

Phương Nguyên cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó quay người nhìn xung quanh!

"Phương Nguyên sư đệ..."

Ở sau cây đại thụ phía trước, có một người thò đầu ra, dè dặt gọi hắn.

Phương Nguyên nhìn sang, ra là Tôn quản sự và Quan Ngạo đang đứng cách đó không xa, ngây ngô chẳng để ý điều gì.

Phương Nguyên hơi kinh ngạc hỏi: "Huynh trốn xa thế làm gì?"

Tôn quản sự thở dài một tiếng: "Đừng nói, đi mau. Bà cô kia thật là đáng sợ!"

Phương Nguyên cạn lời: "Huynh nghĩ cách mấy trăm trượng thế này thì người ta không nghe thấy lời huynh nói hả?"

Tôn quản sự lau mồ hôi lạnh, run rẩy nói: "Sợ quá nên quên!"

Phương Nguyên mò trong túi càn khôn của mình, tìm được một chiếc thuyền gỗ tử đằng, đưa nó ra giữa không trung. Những thứ này đều do Thanh Dương Tông chuẩn bị, để sẵn trong túi càn khôn cho hắn. Ba người bước lên thuyền gỗ bay lướt qua bóng đêm về phía Tây Nam. Bây giờ Phương Nguyên đã đến Trúc Cơ rồi, pháp lực dồi dào, thuyền gỗ cũng đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất dạng...

Mà ở trên tiên đài phía sau, Cửu Cô nhìn Lạc Phi Linh đang ngủ say một lúc lâu, mới thở dài một tiếng đầy lo lắng: "Nha đầu này, cả đời ngươi có lẽ cũng chỉ có chút thời gian như vừa rồi, cơ hội chỉ có một lần, lại dễ dàng đưa ra quyết định như thế, không cảm thấy quá mạo hiểm sao?"

...

Ba người Phương Nguyên, Tôn quản sự, Quan Ngạo bay thẳng về phía tây nam một ngày một đêm, khó khăn lắm mới ra khỏi địa giới Việt Quốc. Bấy giờ Phương Nguyên mới quay đầu lại, chắp tay về phía áng mây dày đang trôi phía sau: "Đệ tử đã qua được ải này, chư vị tiền bối, trưởng lão xin hãy quay về. Mong rằng sẽ có một ngày, đệ tử trở về, còn có thể tiếp tục thỉnh giáo chư vị trưởng lão của sư môn..."

Vù! Vù! Vù!

Mấy áng mây đang trôi đều tự động tản đi, dường như đang đáp lại lời Phương Nguyên.

Mà đám người Phương Nguyên, Tôn quản sự lại tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi vừa tính đến tương lai.

Phương Nguyên đương nhiên là định đi về phía đông nam, tìm kiếm truyền thừa ở núi Ngọc La. Dù sao Cửu Cô nói cũng có lý, con đường tiên đạo, vốn chỉ có một cơ hội, hắn đã nhận được chỉ điểm, tất nhiên phải tới đó xem thế nào, còn hơn là đâm lung tung như ruồi mất đầu!

Mà thần trí Quan Ngạo vốn bị tổn thương, Phương Nguyên chỉ yên tâm khi để hắn ta theo bên cạnh mình.

Về phần Tôn quản sự...

"Ôi, thân phận bại lộ rồi, không dễ gì quay về Thanh Dương Tông nữa. Ta phải tìm một tiên môn khác tiếp tục làm tạp dịch thôi..."

Y luôn miệng ca thán, có vẻ khá là tiếc nuối.

"Sao ngươi lại mê làm tạp dịch cho tiên môn như thế?"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)