Sắc mặt Phương Nguyên cũng vô cùng bình tĩnh, thản nhiên đối diện với ánh mắt của nàng ta, không do dự, cũng không kích động.
Vừa rồi hẳn chỉ đang nói sự thật mà thôi!
"Ngươi là một đứa trẻ rất thành thật, ta nhìn ra được không phải ngươi đang huênh hoang!"
Qua hồi lâu, Cửu Cô mới thấp giọng cười nói: "Hơn nữa ta cũng thực sự đến lúc đó mong ngươi có thể tới tham dự, ít nhất để nha đầu này... không còn cô độc nữa. Nếu nó đã tin tưởng ngươi, thì chính là duyên phận của hai ngươi. Nhưng ngươi chỉ có tấm lòng này, trái tim này, thì vẫn không thể đủ được. Chí ít bây giờ ngươi phải nói cho ta biết, sau này dự định sẽ tu hành thế nào..."
Phương Nguyên nghe Cửu Cô hỏi vậy, hơi ngẩn ra, nghĩ bụng mình vừa bước vào Trúc Cơ, còn có thể tu hành thế nào?
"Tu hành có rất nhiều loại, công pháp thế gian thiên biến vạn hóa, phương pháp tu hành cũng có đến ngàn vạn. Luyện Khí, Trúc Cơ, Nguyên Anh, cứ đi lần lượt theo từng bước, tùy tiện tu luyện, đến đâu hay đến đấy, gặp phải công pháp gì thì tu luyện công pháp đó, đấy cũng là một cách!"
Cửu Cô khẽ lên tiếng: "Nhưng nếu muốn trèo lên cao hơn, thì không có khả năng!"
Phương Nguyên nghiêm túc lắng nghe, trong lòng cũng có phần đồng tình.
"Phương pháp tu luyện này chính là con đường của phần lớn người tu hành trong thế gian. Nhưng đại đa số họ đều sẽ phải dừng lại ở một cảnh giới nhất định, từ đó về sau dù có tốn bao nhiêu thời gian cũng không tiến bộ nữa, vô duyên với đại đạo, cũng chỉ coi là một 'người' trong tu hành mà thôi, không phải là tiên, thậm chí còn không chạm được đến phạm trù tiên. Bởi vì họ tu hành như vậy, vĩnh viễn cũng không thể đi đến tận cùng của con đường tu hành..."
Nói đến đây, nàng ta quay sang nhìn Phương Nguyên, khẽ cười: "Nhưng vẫn còn con đường khác"!
"Trúc Cơ có linh đan, ngũ hành, thiên đạo, kim đan cũng có đẳng cấp tương ứng, thậm chí Nguyên Anh, Hóa Thần cũng có..."
"Hoặc là nói, mỗi một giai đoạn tu hành đều có cách phân chia khác nhau, đều có con đường dành cho thiên tài cũng như con đường dành cho kẻ tầm thường. Cảnh giới tu hành càng cao, thì thiên tài càng ít đi, kẻ tầm thường càng nhiều lên. Có thể là thiên tài ở Trúc Cơ, nhưng đến cảnh giới kim đan chỉ còn là kẻ tầm thường. Chỉ có rất ít người có thể bước lên con đường dành cho thiên tài ở mỗi giai đoạn, đi từng bước vững vàng, vĩnh viễn không ngừng nghỉ!"
"Đó chính là con đường thành tiên trong miệng thế nhân!"
"Từ xưa đến nay thế gia và đại đạo thống truyền đời trong thế gian, họ bồi dưỡng hậu nhân, chính là để theo đuổi con đường thành tiên này. Tiêu chuẩn để so sánh thiên tài và kẻ tầm thường chính là dựa vào việc đó, Hiện giờ ngươi là nửa bước thiên đạo, cũng coi như gắng gượng bước lên con đường này, nhưng bước tiếp theo..." Nàng ta hơi dừng lại một chút, mỉm cười: "Dựa vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của ngươi thì e là không bao giờ đủ!"
"Tiền bối biết Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết?"
Câu này của Cửu Cô khiến Phương Nguyên thầm giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Không biết là Cửu Cô tự mình nhìn ra được, hay là Lạc Phi Linh nói cho nàng ta biết, nếu là điều trước thì không khỏi quá đáng sợ.
"Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của Thanh Dương Tông, trong mắt chúng ta không phải là một bí mật!"
Cửu Cô nhàn nhạt nói: "Nó được coi là một đạo truyền thừa không tệ, ít nhất cũng có thể đạt được thần giai. Nhưng Thanh Dương Tông hẳn là không truyền thừa công pháp hoàn chỉnh. Họ dựa vào cách để cho đại trưởng lão mỗi đời truyền cho hậu nhân một luồng khí huyền hoàng, từ đó kéo dài truyền thừa này, thực ra đã khiến nó yếu đi. Vốn là một công pháp rất tốt, nhưng do tu luyện lung tung mà chẳng còn ra hình dạng..."
Phương Nguyên nghe thế, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Trên thực tế, hắn cũng đã sớm cảm thấy Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có vấn đề.
Nó đúng là một đạo truyền thừa có tiềm lực vô hạn, nhưng công pháp tu luyện mà Thanh Dương Tông truyền lại có vấn đề.
Lúc trước hắn từng nói ra suy đoán này với các trưởng lão, cũng nhận được sự tán đồng của họ.
Song hai từ "thần giai" mà Cửu Cô nói lại khiến hắn hơi ngẩn ra.
Phương Nguyên đã đọc được một vài kiến giải trên điển tịch cổ xưa, nói rằng từng có người chia truyền thừa của thế gian ra thành các loại đẳng cấp thượng hạ, chia ra làm mấy loại lớn là huyền công, thần pháp, tiên quyết, thiên công vân vân. Giống như ở Thanh Dương Tông, lúc các đệ tử lên Phi Vân Sơn truyền đạo, các trưởng lão đều nói sẽ cho họ truyền thừa huyền công, thực ra cách nói ấy cũng xuất phát từ những kiến giải trên.
Mà như Cửu Cô nói, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết có thể đạt được thần giai, dường như cũng có lý.
Mấy trưởng lão của Thanh Dương Tông trước kia thường hay nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết chính là môn huyền công cao cấp nhất. Nói cách khác, nếu quả thực có được Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hoàn chỉnh, thì ít nhất có thể vượt qua phạm trù huyền công, đạt được tiêu chuẩn thần giai..."
Nhưng đối với Phương Nguyên lúc này mà nói, chỗ dựa lớn nhất của hắn đó là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cùng Vô Khuyết Kiếm Kinh. Nhưng Vô Khuyết Kiếm Kinh chỉ dùng để ngăn địch, không có tác dụng nhiều đối với tu hành của bản thân, mà Vô Khuyết Kiếm Kinh hiện giờ cũng chỉ đủ để hắn tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, lên cao hơn nữa, thì cần phải thôi diễn từng bước. Mặc dù Phương Nguyên có thuật thiên diễn, nhưng cũng không biết cuối cùng có thể thôi diễn đến mức độ nào.
Điều này khiến hắn phải nghiêm túc suy xét vấn đề.
Nếu Cửu Cô nói thật, thì sau khi mình Trúc Cơ, phải đi tiếp thế nào?
Hắn theo bản năng nhìn xuống đống túi càn khôn được Cửu Cô vứt dưới đất, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Trong những túi càn khôn này có thể sẽ có một vài tâm pháp tu luyện, nhưng nếu Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết do đại tiên môn đứng đầu Vân Châu là Thanh Dương Tông nắm giữ còn không được coi là thần pháp thật sự, thì truyền thừa của Âm Sơn Tông có căn cơ không bằng Thanh Dương Tông sợ là không dùng được. Về phần đám yêu ma trong thành Nam Hoang, Phương Nguyên lại càng không tính đến, cách thức của yêu ma không học cũng được.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Phương Nguyên chợt nảy ra ý tưởng.
Hắn hít sâu một hơi, chắp hai tay lại, cúi người thật sâu về phía Cửu Cô: "Xin tiền bối chỉ điểm!"
Hắn biết Cửu Cô nói những điều này với mình chắc chắn không phải là tiện mồm tán gẫu.
Từ lúc hỏi xong, Cửu Cô vẫn luôn lạnh mắt nhìn Phương Nguyên, bây giờ thấy thái độ của hắn, cuối cùng cũng hơi hài lòng, khẽ cười nói: "Ngươi quả nhiên không ngu ngốc, trong những túi càn khôn này chỉ có mấy cái pháp bảo đáng dùng, còn tâm pháp tu luyện khác đều không bằng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Nhưng nếu ngươi đã muốn nhờ ta, thì sao còn không chịu quỳ hành lễ, chỉ chắp tay một cái mà đòi xong việc sao? Thật là kiêu ngạo!"
Phương Nguyên hơi do dự: "Quỳ thì rất mất mặt..."
"Cũng được, ta không cần ngươi quỳ. Nếu ta đã quyết định đánh cược vào ngươi, mà không bỏ ra chút tiền cược thì cũng không có thành ý lắm."
Cửu Cô xua tay áo, cười nhạt: "Hiện giờ ngươi đã là bán bộ thiên đạo Trúc Cơ, việc phải làm bây giờ là tìm một đạo truyền thừa thích hợp, bổ túc cho thiên đạo Trúc Cơ của mình, sau đó theo đuổi cơ duyên kết đan cao giai. Nhưng phóng mắt ra khắp Vân Châu, truyền thừa thỏa mãn điều kiện của của ngươi cũng không nhiều lắm. Còn nếu ngươi đến Trung Châu, bái sư các đại tiên môn, chỉ sợ từ nay về sau sẽ khó được tự do..."
"Nhưng hôm nay ta có cơ duyên chỉ điểm cho ngươi!"
Nói đến cuối, Cửu Cô nở nụ cười hơi đắc ý, chỉ về hướng đông nam phía xa xa: "Từ đây đi khoảng mấy vạn dặm, trong Bá Hạ Châu, có một nơi gọi là núi Tác Ngọc La. Nơi đó có một tán tu, người bên ngoài có thể không biết được sự lợi hại của lão, nhưng trên thực tế chính là một nhân vật rất khó lường. Lão tu hành một môn truyền thừa rất tốt, có thể bổ trợ cho Trúc Cơ của ngươi, thử kết đan cao giai. Hiện giờ lão sắp hết tuổi thọ rồi, lại không có truyền nhân, cho nên ngươi đến đó nhận truyền thừa của lão đi!"
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn Cửu Cô, thấy mặc dù nàng ta đang cười, nhưng không hề có vẻ đùa cợt, trong lòng cũng hơi yên tâm. Qua một lát, hắn lại nhíu mày hỏi một câu: "Vãn bối nên làm thế nào mới nhận được truyền thừa của người ấy?"
"Hoặc trộm hoặc cướp, hoặc dụ dỗ hoặc lừa đảo, tất cả đều là chuyện của ngươi..."
Cửu Cô hơi nhíu mày: "Ta đã chỉ đường cho ngươi rồi, còn muốn ta phải cầm tay dạy bảo ngươi nữa sao?"
Phương Nguyên nghe vậy hơi ngây ra, một lúc sau hắn chậm rãi đứng lên, thưa: "Vãn bối hiểu rồi!"