Lạc Phi Linh như có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi, một lát sau nàng lên tiếng: "Phương Nguyên sư huynh, trong tương lai sẽ có một ngày, ta cũng không biết là bao giờ, có lẽ là tám năm mười năm, cũng có thể là vài chục năm, nói chung là đến lúc đó, trời Nam Hải sẽ biến thành màu đỏ. Con chim hồng loan trên hồ lô này sẽ sống dậy, dẫn huynh bay về phía Nam Hải, tham gia một buổi tiên hội. Lúc ấy huynh nhất định phải tới..."
"Một buổi tiên hội?"
Phương Nguyên ngẩn ra, quan sát con chim hồng loan trên bình, có chút khó hiểu.
"Phương Nguyên sư huynh, huynh có đồng ý không?"
Lạc Phi Linh nhìn hắn với vẻ mặt có chút nôn nóng, thậm chí còn hơi lo lắng.
Phương Nguyên thấy thế, trịnh trọng gật đầu: "Muội yên tâm, ta nhất định sẽ đến!"
Bấy giờ Lạc Phi Linh mới nở nụ cười, nói: "Ta biết nhất định huynh sẽ đến, nhất định sẽ không bỏ mặc ta!"
Dường như đã tháo gỡ được một tâm sự trong lòng, nàng lại dựa vào người Phương Nguyên, theo bản năng ôm lấy tay hắn, miệng khẽ ngâm nga một bài ca dao, rồi từ từ ngủ mất. Gió đêm thoảng qua, mây mờ trăng tỏ, xung quanh nhất thời yên ắng không tiếng động.
"Qua đêm nay, mỗi người một nơi rồi nhỉ?"
Phương Nguyên thưởng thức rượu trong bình hồ lô Lạc Phi Linh cho mình, trong lòng vô cùng phức tạp.
Dần dần, hắn than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bỗng có chút mong chờ đằng đông vĩnh viễn đừng biến thành màu trắng.
"Ôi, hai đứa nhóc này trốn ở đây uống rượu làm loạn, làm hại bà già ta phải chạy tứ phía..."
Đêm tĩnh lặng trôi qua hơn nữa, ngay khi Phương Nguyên cũng sắp ngủ gật, thì hắn bỗng phát hiện có gì đó không ổn, tiếng gió thổi xung quanh chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, tiếng thú kêu văng vẳng bên sườn nút cũng đã im bặt. Hắn nghiêng đầu thấy có một nữ tử mặc quần áo đạo cô, khẽ đấm thắt lưng, đi đến trước tiên đài, sau đó ngồi xuống đối diện, như cười như không nhìn hắn.
"Tiền bối là?"
Phương Nguyên nhìn thấy đạo cô kia, không hề hoảng hốt, chỉ khách sáo hỏi danh tính.
Tiên đài này vốn là một món tiên bảo, nếu có người ngoài xông vào thì chắc chắn sẽ bị tiên đài bắn ngược ra. Đạo cô này lại giống như về nhà mình, ngay cả Lạc Phi Linh đang ngủ say cũng không bị đánh thức. Điều này chỉ có một nguyên nhân, tiên đài này vốn là của đạo cô. Hơn nữa khi hắn vừa nhác trông thấy đạo cô này, đã tiện tay bày ra một kết giới bí ẩn, cũng biết rằng nàng ta nhất định có chuyện gì muốn nói với mình.
"Ta là trưởng bối của tiểu nha đầu nói, cứ coi là hộ đạo giả của nó đi. Ngươi có thể gọi ta là Cửu Cô. Nhưng bây giờ ngươi gọi ta một tiếng ân nhân cũng không sai, vừa rồi ta đã phải xử lý khá nhiều chuyện thay thằng nhóc nhà ngươi đấy. Ngươi qua mà xem đi..."
Đạo cô phất nhẹ ống tay áo một cái, dưới đất bỗng xuất hiện một đống đồ.
Phương Nguyên vừa nhìn kỹ, lập tức lấy làm kinh hãi, dưới đất vứt bảy tám túi càn khôn, đều có chất lượng tốt, có mấy cái còn dính máu, bốn năm món pháp bảo, có cái hoàn chỉnh, có cái sứt mẻ, nhưng điểm mấu chốt là những pháp bảo này đều là pháp bảo thật, phẩm cấp cao hơn pháp khí không chỉ một bậc, vậy mà lúc này đều chất đống dưới đất như rác rưởi...
"Những thứ này đều cướp được từ tay đám đệ tử do Âm Sơn Tông phái tới tìm ngươi, và một vài yêu quái của thành Nam Hoang đến theo dõi đệ tử Âm Sơn Tông. Tuy không đáng giá bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng có chút tác dụng với ngươi. Ta mang tới đây để ngươi chọn."
Cửu Cô khẽ cười, ung dung nói.
Phương Nguyên sửng sốt, sau đó đoán ra được chân tướng.
Nếu túi càn khôn và pháp bảo bản mệnh của những người đó đều bị cướp đến đây, thì kết cục của bọn họ đương nhiên không cần phải nói.
Hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Lạc Phi Linh, lúc này nàng vẫn đang ngủ yên. Đạo cô vừa xuất hiện đã giăng ra một kết giới giới hạn phạm vi kỳ quặc, trong phạm vi đó, chỉ có hắn và nàng ta là nghe được cuộc nói chuyện này.
Trong lòng Phương Nguyên cảm thấy hơi phức tạp.
Hắn thật sự không ngờ Âm Sơn Tông và thành Nam Hoang còn có nhiều sự chuẩn bị phía sau như thế, nghĩ lại mà vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đương nhiên Phương Nguyên cũng biết, Thanh Dương Tông, thậm chí là ngũ đại tiên môn Việt Quốc sau khi nhìn thấy thiên đạo Trúc Cơ của mình, rất có thể sẽ bảo vệ mình. Nhưng nếu như vậy thì họ sẽ phải đối đầu với tất cả những yêu ma này, không biết sẽ gây ra bao nhiêu trận gió tanh mưa máu, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người ngã xuống. Hơn nữa dù được ngũ đại tiên môn đứng sau bảo vệ, nhưng trong tình huống có nhiều cao thủ đang nhìn chòng chọc vào như thế, hắn có giữ nổi tính mạng hay không cũng chưa nói chắc được...
Nha đầu Lạc Phi Linh này lại âm thầm giúp đỡ mình một việc lớn như thế, vậy mà vừa rồi không nói gì.
"Không cần cảm ơn ta!"
Cửu Cô nhẹ nhàng cười nói: "Ta vốn cũng chẳng muốn để ý, nhưng nha đầu này quấn riết lấy ta hai hôm, không ra tay không được!"
Nàng ta vừa cười, vừa như hữu ý vô tình quan sát Phương Nguyên. Nàng ta không dùng thần niệm khủng khiếp của mình, mà chỉ dùng ánh mắt đánh giá hắn như một người bình thường, lúc thấy Lạc Phi Linh đang ôm cánh tay hắn ngủ ngon lành, thì khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười hứng thú. Song khi ánh mắt Cửu cô chuyển sang bình hồ lô trong tay Phương Nguyên, thì ý cười ấy lại dần biến mất.
"Nó đưa cho ngươi à?"
Nàng ta nhìn vào mặt Phương Nguyên, khẽ hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc.
"Đúng vậy!"
Phương Nguyên gật đầu, cất bình hồ lô hồng loan đi, nói: "Lạc sư muội còn mời ta tham gia một buổi tiên yến!"
"Cô nhóc này rất có lòng tin với ngươi..."
Cửu Cô lại một lần nữa mỉm cười đầy hứng thú, nói: "Nhưng ngươi khẳng định mình sẽ thực sự đến sao?"