Cảm nhận được sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể mềm mại của Lạc Phi Linh ở bên cạnh, Phương Nguyên chỉ cảm thấy men say tan đi quá nửa, nhưng một cảm giác ngất ngây khác lại dần dần dâng lên, trái tim trong lồng ngực bỗng đập mạnh một nhịp...
Dường như có một cảm xúc kỳ lạ nào đó khiến hắn cảm thấy các ngôi sao trên trời chưa bao giờ sáng đến thế...
Được tấm thân mảnh mai này dựa vào, Phương Nguyên đột nhiên lại có tâm trạng lo được lo mất, điều mà trước đây chưa bao giờ hiện lên trong lòng hắn.
Từ trước đến nay Phương Nguyên chỉ nghĩ đến việc tu hành, chẳng mấy khi mải mê những chuyện vui sướng. Bởi vì trong lòng hắn luôn bất mãn và vô cùng trống rỗng, chính điều đó đã không ngừng thúc giục hắn phải tu luyện, từng bước tiến lên. Đôi khi hắn cảm thấy chỉ có phong cảnh trên con đường tu hành mới có thể lấp đầy trái tìm mình. Hắn chưa từng nghĩ rằng có những thời điểm, chỉ cần một chút dịu dàng ấm áp là đủ rồi.
"Phương Nguyên sư huynh, ta cũng phải đi rồi..."
Lạc Phi Linh bỗng nhẹ nhàng lên tiếng: "Đến hừng đông, ta phải trở về với cô cô rồi!"
"Quay về nhà muội sao?"
Phương Nguyên không biết nên trả lời thế này, đành khẽ hỏi một câu.
Đây cũng là chuyện nằm trong dự đoán của hắn, hắn rời đi là việc ngoài ý muốn, nhưng dường như Lạc Phi Linh đã được định trước là sẽ phải rời đi. Bởi vì nàng vốn không thuộc về Thanh Dương Tông, không thuộc về nơi này. Chỉ là không ngờ, thời điểm họ phải rời khỏi đây đến nhanh như vậy!
"Ừm."
Lạc Phi Linh khe khẽ đáp lại một câu, sau đó lại chìm vào yên lặng.
"Thực ra ta vẫn chưa chơi đủ..."
Một lát sau, nàng bỗng bật cười, nói: "Chỉ có điều ta quen biết huynh quá muộn, nếu không Hắc Bạch Song Sát chúng ta bước chân vào giang hồ, sáng gom sương sớm, chiều đuổi ánh tà, hái mấy vì sao, trộm nửa vầng trăng, giấu tất cả vào bình hồ lô kia. Sau đó sẽ dùng một trăm tám mươi năm ủ ra một vò rượu ngon, cưỡi gió mát, cất tiếng ca, uống một ngụm, say một đời. Đó là chuyện vui vẻ biết bao..."
Phương Nguyên hứng thú nghe Lạc Phi Linh nói, trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi còn ở trong hồ Ma Tức, nha đầu này từng đồng sinh cộng tử với mình, sau đó hai người còn cùng nhau đi gây rối.
Danh tiếng của Hắc Bạch Song Sát đến giờ vẫn còn lưu truyền trong ngũ đại tiên môn Việt Quốc...
"Thực ra cũng không muộn!"
Hắn khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói.
"Ôi, hơi muộn thật mà..."
Lạc Phi Linh xoay người, ngồi dựa vào lưng Phương Nguyên, ngửa đầu gối lên vai hắn, dường như đã say rồi. Nàng ngước nhìn những vì sao trên trời, im lặng hồi lâu mới nói bằng giọng rất nhỏ: "Phương Nguyên sư huynh, huynh phải đi, ta cũng phải về. Không biết phải qua bao lâu nữa chúng ta mới có thể gặp lại, cũng không biết còn có thể gặp được người tốt như huynh không..."
Phương Nguyên hơi ngẩn ngơ, từ trước đến nay hắn luôn cảm thấy Lạc Phi Linh là người chỉ biết vui vẻ, vô lo vô nghĩ, giờ bất chợt nghe nàng nói vậy, trong lòng lại hơi chùng xuống, không kìm được lên tiếng hỏi: "Những người bên cạnh muội không tốt với muội sao?"
Lạc Phi Linh lắc đầu, đáp: "Họ rất tốt với ta, bất kể là lão tổ tông hay là các cô cô đều rất tốt!"
Ngừng một chút, nàng lại nói thêm một câu: "Nhưng họ dù sao cũng không giống như huynh!"
Nghe những lời êm ái này, chóp mũi Phương Nguyên còn có thể ngửi được mùi hương nồng nàn tỏa ra từ người Lạc Phi Linh, trái tim nhất thời xuất hiện một cảm xúc kỳ lạ, muốn giơ tay ôm lấy nàng. Nhưng với tính cách của hắn, cuối cùng cũng không làm được chuyện như thế. Hắn chỉ có thể vững vàng ngồi đó, để Lạc Phi Linh có thể tựa thoải mái lên người mình, thấp giọng nói: "Sau này cũng sẽ như thế!"
"Vẫn giống như trước kia, cho dù sắp chết cũng sẽ không vứt bỏ ta chứ?"
Lạc Phi Linh hỏi một câu, trong giọng không giấu nổi vẻ hồi hộp. Dường như nàng rất để ý đến câu trả lời của Phương Nguyên.
Mà Phương Nguyên cũng nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, rồi thấp giọng đáp: "Không!"
Phương Nguyên có thể nhận ra thân thể Lạc Phi Linh dường như đang khe khẽ run. Hắn muốn quay đầu lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ yên lặng ngồi đó, cảm nhận Lạc Phi Linh đang dần trở lại bình thường, trong giọng nói cũng thêm phần thoải mái giống thường ngày: "Phương Nguyên sư huynh, con người huynh thực sự rất tốt. Tuy bình thường huynh hệt như khúc gôc, lúc uống rượu cũng không biết nhường ta, còn để con mèo trắng kia bắt nạt ta, nhưng ta biết huynh thực sự rất tốt. Ta không trách huynh chuyện con mèo trắng nữa, bây giờ trong lòng ta huynh là người tốt nhất..."
Phương Nguyên nghe những lời hệt như trẻ con này, chẳng hiểu sao trong lòng lại hơi kích động.
Hắn hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, thấp giọng cười nói: "Muội đừng khen ta như thế, ta biết mình là người như thế nào, bình thường rất thờ ơ với nhiều chuyện. Cũng chỉ có muội mới không thấy ta buồn chán thôi..."
"Huynh thờ ơ với nhiều chuyện, là vì những chuyện huynh đã để trong lòng thì sẽ không tùy tiện lấy ra nữa."
Lạc Phi Linh thuận miệng đáp lại, ngừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Người cũng thế!"
Nghe xong câu đó, Phương Nguyên hơi ngẩn ra rồi cúi đầu cười khổ một tiếng.
"Phương Nguyên sư huynh..."
Lạc Phi Linh giống như đã đưa ra quyết định, đột nhiên chuyển sang phía trước người Phương Nguyên, mặt đối mặt với hắn. Nàng lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc, từ đằng sau lấy ra một bình hồ lô màu xanh nhạt đưa cho Phương Nguyên. Phương Nguyên biết bình hồ lô này là vật bất ly thân của nàng, lúc này tỉ mỉ quan sát liền thấy trên thân bình có hoa văn nhàn nhạt, điêu khắc thành hình một con chim hồng loan.
"Đây không phải là bảo bối của muội sao?"
Phương Nguyên nhìn bình hồ lô, không nhịn được bật cười một tiếng.
"Đây là bảo bối của ta, tặng lại cho huynh, huynh phải giữ cho kỹ đấy..."