Dường như, còn có thể nghe được mấy tiếng thở dài...
"Phương Nguyên sư huynh, còn không mau tới đây?"
Lạc Phi Linh cười hì hì nhìn Tôn quản sự xuống núi, gương mặt hơi ửng đổ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười.
Phương Nguyên cũng không khách sáo nữa, bước vào tiên đài, cùng Lạc Phi Linh ngồi xuống bên cạnh một tiên án nho nhỏ. Lạc Phi Linh lấy ra hai chén ngọc nhỏ, một xanh một đỏ, điêu khắc vô cùng tinh xảo, một chiếc có hình con rồng xanh quấn quanh, một chiếc có hình chim hồng loan đang cất cánh. Nàng rót hai chén rượu, đưa chén màu xanh cho Phương Nguyên, cười nói:
"Đây chính là rượu ta đã ủ rất lâu rồi, trong thiên hạ chỉ có một vò..."
Nói đến đây, nàng lại bĩu môi: "Định cho huynh uống từ lâu rồi, nhưng huynh ngày ngày chỉ biết tu hành!"
Phương Nguyên nhìn vào mắt Lạc Phi Linh, cười nói: "Nếu sớm biết có rượu ngon như thế, thì ta cũng cảm thấy mình bị thiệt rồi."
Lạc Phi Linh trợn mắt: "Huynh đã uống đâu mà biết đây là rượu ngon?"
Phương Nguyên nói: "Đây là rượu mà ta muốn uống!"
Dứt lời, hắn nhấc chén lên uống một ngụm.
Chén nhỏ rượu vơi, nhưng khi Phương Nguyên uống một ngụm rượu vào bụng, lại cảm thấy vô cùng chua và đắng, khi dòng rượu nóng từ cổ họng trượt xuống, hắn cảm thấy cả người như hóa thành một dòng suối trong, toàn thân thư thái hơn nhiều. Hắn vừa bước vào Trúc Cơ, lúc này vô hình trung lại nhận thêm một luồng sức mạnh nữa, đạo đài mới thành hình kia càng lóng lánh hơn mấy phần...
"Rượu này..."
Phương Nguyên hơi ngây ra, nhìn về phía Lạc Phi Linh với vẻ kinh ngạc.
Lạc Phi Linh đắc ý nói: "Đây là rượu tự tay ta ủ, cảm thấy thế nào?
Phương Nguyên đáp: "Hơi chua!"
Lạc Phi Linh kêu lên với vẻ khó tin nổi: "Sao lại thế?"
Nói xong, tự nàng cũng bưng chén lên uống, sau đó biến sắc, lè lưỡi ra: "Chua quá..."
Phương Nguyên lập tức phá lên cười.
Lạc Phi Linh không hiểu: "Không đúng, rõ ràng là đã bỏ rất nhiều thiên tài địa bảo vào..."
Phương Nguyên cạn lời: "Nhiều thiên tài địa bảo như thế sẽ khiến rượu ủ ra có vị chua, đúng là đồ phá của..."
"Lãng phí quá!"
Lạc Phi Linh lắc đầu với vẻ tiếc rẻ, định đổ rượu đi, Phương Nguyên vội vàng giữ lại, nói: "Thực ra mùi vị cũng tạm ổn!"
Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: "Trong rượu này có nhiều thiên tài địa bảo như thế, không thể lãng phí được!"
Lạc Phi Linh nghe vậy hai mắt lập tức sáng ngời, nhìn Phương Nguyên cười nói: "Vậy ta mang thức ăn lên cho huynh!"
Trong lòng Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc, ở nơi trống trải không người này, làm sao mà mang thức ăn lên được?
Suy nghĩ còn chưa hiện hết trong đầu hắn, đã thấy Lạc Phi Linh vỗ nhẹ hai tay.
Sau đó núi rừng bốn phía chợt vang lên rất nhiều tiếng thú kêu, không chợt trở nên hỗn loạn. Không lâu sau, thấy có một con vượn hoang đang băng rừng vượt núi đến đây, trên tay còn cầm theo rau dại còn dính chút sương sớm, hạt nước lóng lánh nhìn rất hấp dẫn. Sau khi đặt lên án ngọc thì nó lại chạy về núi.
Một con nai trắng từ sườn núi nhảy lên, đến trước tiên đài, đặt nhánh cỏ linh chi lên án ngọc.
Trong đường mòn dưới chân núi, có một con rùa già đang bơi vào bờ, trên lưng cõng một đoạn ngó sen trắng ngần, và mấy đài sen tươi non.
Cuối cùng, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng hót, một con chim màu đỏ thắm đang dang cánh bay tới, trong miệng tha một cành cây có quả, bên trên mọc trĩu quả, quả nọ chen quả kia, tất cả đều đã chín đỏ, bóng bẩy căng mọng. Nó ném cành cây lên án ngọc rồi bay đi.
"Lạc sư muội, rốt cuộc muội là..."
Phương Nguyên không khỏi cảm thán trong lòng, không kiềm được hỏi ra miệng.
"Ta không nói cho huynh..."
Lạc Phi Linh nở nụ cười ranh mãnh, tinh quái, không chịu nói.
Phương Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi được, muội không nói, ta cũng không hỏi."
Thực ra hắn đã sớm phát hiện ra Lạc Phi Linh có bí mật, từ lúc ở hồ Ma Tức, đã biết nha đầu này không phải người bình thường. Song trước đây hắn chỉ cảm thấy có lẽ Lạc Phi Linh có bối cảnh không tầm thường mà thôi, hiện giờ nhìn thấy dung mạo này của nàng, lại còn cảnh trăm thú hiến quả vừa rồi, hắn nghĩ rằng nha đầu này không những có bối cảnh không tầm thường, mà là cực kỳ không tầm thường mới đúng...
Nhưng nếu Lạc Phi Linh không chịu nói thì hắn cũng không hỏi nữa!
Dù sao lúc trước hắn từng thi triển uy lực của Ma Ấn Kiếm trước mặt nàng, mà sau đó nàng cũng không hỏi gì.
Tuy đây là một nha đầu tinh nghịch, nhưng lại rất hiểu chuyện, mình cứ coi nàng ấy là sư muội Lạc Phi Linh của Tử Vân Phong là được rồi.
Uống hết một vò rượu chua, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều đã hơi say.
Tuy tửu lượng của hai người không tệ, nhưng trong vò rượu này đã bỏ quá nhiều thiên tài địa bảo, gần như sắp đạt tới cấp độ tiên nhưỡng, chỉ uống một ngụm nhỏ cũng đủ khiến người ta say xỉn mấy ngày, vậy mà Phương Nguyên lại uống cạn vò, một giọt cũng không để rớt ra ngoài.
Đến cuối lại cảm thấy rượu chua cũng rất vừa miệng...
"Ôi, ta mệt quá..."
Một cái đầu nho nhỏ bỗng tựa lên vai Phương Nguyên.
Phương Nguyên vốn có chút lơ mơ, đột nhiên cả người căng lên, từ từ quay đầu sang nhìn Lạc Phi Linh.