Một đạo pháp lực vừa được tung ra, đã cuốn Quan Ngạo lên, cả người Phương Nguyên cũng trực tiếp bay bổng lên không trung, lướt gió mà đi.
Từ lúc đến cảnh giới Luyện Khí, Phương Nguyên cũng đã có thể dựa vào khí huyền hoàng để bay lên cao gần trăm trượng, hiện giờ đã đạt được Trúc Cơ, càng có khả năng bay lượn trên không trung, tuy hiện giờ còn chưa quen lắm, nhưng bay trong khoảng cách ngắn thì cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Hắn lao về phía đông của Việt Quốc, đi chưa được bao lâu, trước mặt hắn đã xuất hiện một ngọn núi, có người đang ở trên đó vẫy tay với hắn. Phương Nguyên thong thả thở ra một hơi, cẩn thận đáp xuống ngọn núi kia. Đến nơi, hắn thấy Tôn quản sự đang ngồi trên đỉnh núi hút thuốc, khi thấy mình, y gõ tẩu thuốc đứng dậy cười nói: "Mọi việc đều làm xong rồi, chuẩn bị đi đâu nữa?"
Phương Nguyên đáp: "Còn chưa nghĩ ra, cứ rời khỏi Việt Quốc trước đã!"
Tôn quản sự cười nói: "Vậy ta tiễn ngươi!"
Phương Nguyên gật đầu: "Được!"
Hai người và Quan Ngạo theo đằng sau một lần nữa bay lên trời, chạy thẳng về phía hư không xa xôi.
Trên đỉnh đầu họ, mây gió liên tục thay đổi, hệt như có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào họ.
Hiện giờ Phương Nguyên đã có thể cảm nhận được thái độ của Thanh Dương Tông, thậm chí là tứ đại tiên môn của Việt Quốc đối với mình đều có sự thay đổi. Hắn biết mình không cần phải rời khỏi Việt Quốc nữa, nhưng hắn cũng rất rõ rằng nếu mình ở lại thì sẽ chỉ trở thành kẻ mà Thanh Dương Tông và tứ đại tiên môn Việt Quốc phải bỏ ra một cái giá rất lớn để bảo vệ, chứ không phải là người có thể uy hiếp đến Âm Sơn Tông và thành Nam Hoang.
Nếu muốn làm được điều đó thì hắn nhất định phải đi!
Song đến khi thực sự phải rời đi, trong lòng hắn vẫn có chút tiếc nuối...
Phương Nguyên ôm chút tiếc nuối trong lòng, đang định một lần nữa chui vào khoảng không, thì lại nghe thấy một tiếng kêu lanh lảnh. Một con chim tước màu đỏ đang từ xa vỗ cánh bay tới gần, nó chỉ nhỏ bằng nắm tay, trong miệng ngậm một phong thư mời màu đỏ nhạt. Nó bay rất nhanh, hệt như một quả cầu lửa xẹt qua không trung, lao thẳng đến trước mặt Phương Nguyên, sau đó nó liệng lên liệng xuống như ra hiệu cho hắn.
Phương Nguyên sửng sốt, đưa tay nhận lấy phong thư mời, vừa mở ra nhìn vẻ mặt lập tức dịu dàng hẳn.
Tôn quản sự tò mò thò đầu vào: "Cái gì vậy?"
Phương Nguyên cười nói: "Có người muốn mời chúng ta ăn cơm!"
Tôn quản sự ngẩn ra: "Lúc này còn cơm nước gì nữa?"
Phương Nguyên đáp: "Chắc là có người muốn tiễn ta, ta cũng đang muốn gặp nàng ấy."
Hắn vừa dứt lời thì con chim tước kia cũng dẫn đường ở phía trước, ba người họ lại bay lên. Con chim tước kia bay cực nhanh, như một tia sáng đỏ lướt thẳng về phía cuối chân trời. Sau khi bay khoảng hơn nghìn dặm, họ thấy một ngọn núi tùng xanh um tươi tốt. Con chim tước kia lao thẳng xuống đỉnh núi rồi không thấy bóng dáng đâu nữa. Ba người nhìn xung quanh, phát hiện ở gần đó có một tiên đài.
Tiên đài này lơ lửng giữa không trung, có nhiều áng tường vân vây quanh, tỏa ra khí chất tiên phong đạo uẩn, mang phong cách thanh lịch tao nhã cổ xưa.
"Phương Nguyên sư huynh..."
Trên tiên đài có một nữ tử mặc váy trắng đang đứng, tay trái nâng một vò rượu, khẽ vẫy chào về phía Phương Nguyên.
Chút tiếc nuối trong tim Phương Nguyên chợt biến mất...
Người đang ở trên tiên đài chính là nữ đệ tử của Tử Vân Phong Thanh Dương Tông, Lạc Phi Linh.
Lần này nàng mặc một chiếc váy trắng, tóc búi cao, bên tai đeo một đôi khuyên vàng, khiến người ta cảm thấy nàng thêm cao quý hơn ngày thường. Da dẻ trắng nõn nà, ánh mắt như sao, xinh đẹp thanh tú, không phải nét đẹp nhân gian, mà giống với thần tiên trên trời, khiến người khác phải mặc cảm tự ti, không dám nhìn thẳng. Song trong tay nàng lại cầm một vò rượu bằng đồng xanh, khóe miệng mang ý cười tinh quái, nhờ vậy Phương Nguyên mới dám khẳng định người con gái giống thần tiên hạ phàm trước mắt này chính là Lạc Phi Linh mà mình quen biết kia.
"Thuật dịch dung thật lợi hại, lúc trước ngay cả ta cũng không nhìn ra..."
Tôn quản sự liếc mắt một cái, lắc đầu, cảm thán một câu từ đáy lòng rồi vỗ vai Phương Nguyên.
Phương Nguyên lẳng lặng nhìn Lạc Phi Linh, cũng khẽ cười, chậm rãi đi về phía trước. Sau khi nhìn kỹ, hắn có thể nhận ra Lạc Phi Linh vẫn là Lạc Phi Linh lúc trước, thậm chí nhìn thoáng qua ngay cả ngũ quan dáng dấp cũng không hề thay dổi, chỉ là khí chất có sự khác biệt. Nhưng lúc này chỉ cần liếc mắt nhìn đã khiến người ta khẳng định đây mới là dáng vẻ mà nàng nên có, diện mạo gốc của nàng.
Lúc trước hẳn là Lạc Phi Linh đã dùng một vài bí thuật để thay đổi dung mạo, khiến nàng tuy mới nhìn cũng hết sức thanh tú, nhưng không bằng một phần của bây giờ. Cũng may mà nàng làm vậy, không thì e rằng Thanh Dương Tông đã sớm đảo lộn vì nàng rồi.
Phương Nguyên còn nhớ, từng có một lần sau khi Tôn quản sự quen biết Lạc Phi Linh, đã nói với hắn một câu:
"Cô gái này, Thanh Dương Tông ta không giấu được!"
Lúc đó Phương Nguyên tưởng rằng Tôn quản sự đang nói về thân phận của Lạc Phi Linh, chỉ hơi tán đồng.
Nhưng lúc này thì hắn hoàn toàn tán đồng ý kiến của y!
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ với dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn này của Lạc Phi Linh, sợ rằng Thanh Dương Tông cũng không thể giữ được...
"Biết huynh phải đi, nên ta đặc biệt đến tiễn huynh..."
Lạc Phi Linh đứng trên tiên đài, chỉ vào xung quanh, cười hì hì nói: "Chỗ này được chứ?"
"Rất được!"
Phương Nguyên gật đầu, lập tức đi qua. Quan Ngạo kinh ngạc cũng muốn đi theo, nhưng Tôn quản sự ở bên cạnh lại kéo hắn ta lại. Hắn ta quay đầu liếc nhìn Tôn quản sự hỏi:
"Huynh làm gì thế?"
"Ngươi đúng là đồ ngốc, không sợ tương lai bị trọc đầu à?"
Tôn quản sự kéo Quan Ngạo đi: "Đi nào, ta đưa ngươi xuống hồ phía dưới mò ếch..."
"Ơ..."
Quan Ngạo liếc mắt nhìn Phương Nguyên, rồi gật đầu nghe theo Tôn quản sự.
Còn Tôn quản sự lại nháy mắt với Phương Nguyên, vỗ vai hắn: "Phương Nguyên sư đệ, cái giá này không tệ đâu, bán đi..."
Phương Nguyên: "..."
Hắn còn chưa kịp giữ lại, Tôn quản sự đã kéo Quan Ngạo xuống núi.
Mà từ xa có mấy đám mây vẫn luôn trôi theo Phương Nguyên, sau khi thấy hắn lên ngọn núi này, lại thấy Lạc Phi Linh đang đứng trên đó thì lặng lẽ bay về phía xa, đi rất dứt khoát, không do dự chút nào. Có mấy người không yên lòng, đang định tiếp tục ở bên cạnh canh chừng, thì bị mấy người khác lôi tuột đi, chỉ chớp mắt đã lùi xa ngoài trăm dặm.