Đại Kiếp Chủ

Chương 378: Song sinh (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tới trước mặt Chu tiên sinh, hắn thi lễ một cái, vạn lời muốn nói chất chứa trong lòng, lại chẳng thể nói được một lời.

Chu tiên sinh vuốt vuốt chòm râu không dài lắm của mình, cười nói với hắn: “Đi đi.

Phương Nguyên nao nao trong lòng: “Tiên sinh...

Chu tiên sinh bảo: “Chuyện hôm nay ngươi đã làm rất tốt, song cũng đã chọc phải đại họa cho mình rồi, nói vậy, trước khi làm những việc này hẳn ngươi cũng đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để lưu lạc thiên nhai, vậy thì đi thôi, ta còn có thể sống được vài năm, hi vọng trước khi ta chết, ngươi có thể quay về là được.

Ánh mắt Phương Nguyên buồn bã hẳn đi, hắn thấp giọng thưa: “Đệ tử nhất định trở về!

Chu tiên sinh cười ha hả, nói: “Ta không có con cái, đến khi đó ngươi còn phải cầm cờ cho ta đó, cho nên, nhất định phải sống sót cho tốt.

Phương Nguyên gật đầu, không nhiều lời nữa, quay đầu cung tay thi lễ với bốn phía, sau đó tung người lên không trung.

Sau lưng hắn, Tôn quản sự vốc một vạt đất, xoa xoa vết máu trên tay, đội đấu lạp lên đầu, đi theo sau.

Con mèo trắng kia khẽ kêu một tiếng, quay lưng phóng vào bóng đêm.

Con nghê thú kia thì mờ mịt nhìn xung quanh, lại nhìn về phía Cam Long Kiếm nằm chết, hơi chút do dự.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn lúc lắc cái đầu, ấm ức tội nghiệp đi theo con mèo trắng.

Giữa không trung, trên vạt mây đen, vài đạo khí cơ mạnh mẽ đột nhiên biến mất.

Phương Nguyên đi theo lời chỉ của Quan tiểu muội, tới một tòa thành trì, triển khai thần niệm vội vàng tìm người.

Nay hắn đã Trúc Cơ thành công, cũng rõ ràng cảm nhận được thân thể cường tráng hơn xưa, thần niệm cũng cường đại hơn hẳn, cảm ứng từ ngũ quan đều trở nên cực kì linh mẫn, khắp thành trì này, hắn có thể thấy rõ mọi ngóc ngách.

Sau đó, hắn nhanh chóng tìm được người cần tìm, có điều, mặt hắn thoáng biến sắc, bay vọt xuống dưới.

“Tiểu muội... Tiểu muội...

Trên đường phố, có một bóng người cao lớn đang lảo đảo nghiêng ngả đi tới, chẳng biết đã xô ngã bao nhiêu hàng quán.

Thoạt nhìn hắn mơ mơ màng màng, như là cả người đều thất thần, ánh mắt cứ dại ra, thiếu đôi phần linh hoạt mà người thường vẫn có, đây là dấu hiệu sau khi bị rút hồn, hơn nữa, lúc này hắn ta đang vô cùng lo lắng, làm cho thần trí càng thêm rối loạn.

“Mau đánh đi, đánh thằng ngốc kia đi...

Phía sau gã thanh niên cao lớn là một đám trẻ nghịch ngợm, chúng hỉ hả ném bùn đất vào người hắn.

“Tiểu muội... Tiểu muội đâu rồi...

Gã thanh niên cao lớn kia không biết né đi, cho nên đã bị ném trúng không biết bao lần, nhưng hắn ta chỉ đờ đẫn nhìn xung quanh tìm kiếm.

Trong ngực hắn là một bình sứ, lúc này đã bị bể vỡ, chỉ còn lại hơn nửa.

“Hừ!

Đứng trên không trung chứng kiến cảnh này, Phương Nguyên cảm thấy trái tim như vừa bị quất mạnh một cái.

Hắn vọt thẳng từ không trung xuống đất, sau đó dẫm chân đạp mạnh xuống đường một cái.

Ầm!

Mặt đất lát đá tảng kiên cố đã bị hắn dậm ra một hố to.

Đám trẻ nghịch ngợm xung quanh đều bị chấn động từ mặt đất, có đứa té nhào xuống, sứt đầu đổ máu, ầm ĩ gào khóc lên.

“A... Tiên nhân đến!

Những người bán hàng xung quanh đó đều bị hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Quan Ngạo sư huynh, ngươi còn nhận ra ta không?

Phương Nguyên trầm giọng thở nhẹ, bước tới trước mặt Quan Ngạo, năm ngón tay chạm nhẹ vào trán hắn ta, lập tức nỗi căm giận tràn ngập lòng.

Quan Ngạo lúc này đúng là do bị người khác cưỡng chế rút hồn, cho nên thần trí đã hỗn loạn, thuật rút hồn sưu thần này vốn là một thuật pháp thông thường trong giới tu hành, đã là thuật pháp thì dĩ nhiên sẽ có người tu luyện cao minh, cũng có người tu luyện chẳng ra làm sao.

Người có trình độ cao minh khi rút hồn có thể làm được đến mức độ người bị sưu thần xong vẫn hoàn toàn bình thường, không hề bị ảnh hưởng gì.

Nhưng những kẻ luyện thuật sưu hồn chưa đến nơi đến chốn sẽ có thể làm tổn thương thần trí người bị sưu hồn.

Quan Ngạo lúc này chính là bị như thế, hắn ta bị người khác cưỡng chế sưu hồn, hơn nữa, kẻ kia còn rút ra những kí ức có thể nói là vô cùng quan trọng đối với hắn, bởi vậy hắn ta đã hết sức chống cự, sau đó cũng nỗ lực nhớ lại. Hơn nữa, kẻ sưu hồn kia rõ ràng không chịu làm cho tỉ mỉ, khiến cho Quan Ngạo mơ mơ màng màng, thần hồn điên đảo, ngay cả tâm trí cũng bị rối loạn, thoạt nhìn đã như một tên ngốc rồi.

“Phương tiểu ca...

Quan Ngạo gặp được Phương Nguyên, mắt hơi sáng lên, gương mặt thô ráp cũng hiện ý vui mừng.

Nhưng Quan Ngạo không gọi Phương Nguyên là sư đệ như thói quen sau này mà lại gọi là Phương tiểu ca như lúc ban đầu mới quen biết.

Vẻ mừng rỡ thoáng lóe lên trên gương mặt hắn ta rồi lại nhanh chóng biến mất, biến thành vẻ ủ dột: “Phương tiểu ca, hình như ta có một tiểu muội...

Nhìn dáng vẻ hối hận, thống khổ của Quan Ngạo, Phương Nguyên âm thầm thở dài.

Dĩ nhiên hắn biết nay Quan tiểu muội đang ở đâu, nhưng trong lòng đã đưa ra một quyết định, Phương Nguyên khẽ nói: “Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm muội muội ngươi.

Quan Ngạo mừng rỡ, không chút do dư đi theo sau lưng Phương Nguyên.

Ngay cả bước chân lắc lư lảo đảo lúc này cũng đã ổn định hơn nhiều.

Chỉ có điều, hắn ta không biết, Phương Nguyên đang dẫn mình đi theo một phương hướng hoàn toàn ngược lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)