Một kiếm của Phương Nguyên đâm xuống, toàn bộ những người tu hành bên ngoài núi Vân Phù chứng kiến cảnh này đều run lên theo bản năng.
Đường đường là một cường giả chân truyền của Âm Sơn Tông, tuổi chưa quá ba mươi đã đạt tới Trúc Cơ tầng thứ sáu, ngay trước đó không lâu còn từng lấy lực của một người ép cho toàn bộ Thanh Dương Tông không ngóc đầu lên được, ấy vậy mà giờ đây lại cứ thế bị một kiếm của Phương Nguyên chấm dứt tính mạng?
Tính mạng của con người quả là quá yếu ớt!
Lúc này, người xem chiến xung quanh đó không chỉ có các đệ tử Thanh Dương Tông mà còn có những tu sĩ hộ trận của ngũ đại tiên môn, các đệ tử tiên môn tới núi Vân Phù chuẩn bị Trúc Cơ, cùng với các đại nhân vật của Thanh Dương Tông nhận được tin do Chu tiên sinh gửi tới, vừa mới vội vàng chạy tới che chở Phương Nguyên, và một số người quanh đó tới xem chuyện vui.
Ai cũng không biết, trong hư không sâu thẳm kia, giữa bóng đêm mịt mùng, còn có bao nhiêu người chú ý tới tiến triển ở nơi đây.
Mà nay, tình cảnh này đã hoàn toàn rơi vào tầm mắt tất cả mọi người.
Nhưng hết thảy vẫn chưa kết thúc!
Phương Nguyên đâm một kiếm vào trái tim vị chân truyền Âm Sơn Tông kia, tu sĩ Trúc Cơ có sinh lực vô cùng mạnh mẽ, một kiếm này dĩ nhiên chưa thể chấm dứt tính mạng hắn ta, Cam Long Kiếm vẫn còn đang giãy giụa không ngớt, há hốc miệng kêu thảm, hai tay vô lực đỡ kiếm, muốn rút nó khỏi ngực mình, nhưng bàn tay cầm kiếm của Phương Nguyên lại vững vàng cực kì, làm hắn ta không thể lay động chút nào.
“Ta là Phương Nguyên.
“Ta là một đệ tử của Thanh Dương Tông.
“Ta chỉ muốn yên lặng mà tu hành.
Phương Nguyên đè thanh kiếm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía tây, phảng phất như xuyên qua những dãy núi và địa vực vô tận, nhìn về phía hai đại vật đang khoanh tay đứng nhìn, thanh âm như ẩn chứa một lực lượng âm thầm: “Ta có lẽ không phải là đại nhân vật gì, nhưng chắc chắn ta sẽ từng bước từng bước đi về phía cao hơn, các ngươi đều biết đó, ta có tiềm lực này, cũng có bản lĩnh này.
“Ta không muốn tùy tiện dính vào nhân quả, chỉ muốn đi theo con đường của mình.
“Nhưng nếu các ngươi cứ nhất định phải ép ta, tương lai ta nhất định sẽ trở về, thanh toán rõ ràng cùng các ngươi.
Ầm!
Xung quanh dường như rơi xuống một áp lực khủng khiếp từ bầu trời kia.
Nhưng áp lực này lại lập tức khiến cho người ta cảm nhận được một cơn sôi trào mãnh liệt trong lòng.
Bọn họ đột nhiên hiểu được Phương Nguyên muốn làm gì!
Không chỉ là vì giết vị đệ tử Âm Sơn Tông đã hủy tiền đồ của hắn mà thôi!
Gã đệ tử Âm Sơn Tông này, giết hắn ta chỉ là thuận tay, không đáng nhắc tới, Phương Nguyên muốn mượn chuyện này để tỏ một thái độ!
Vị đệ tử Thanh Dương Tông vừa mới Trúc Cơ này, rõ ràng đang uy hiếp hai thế lực lớn!
Âm Sơn Tông hay thành Nam Hoang, cả hai bên đương nhiên đều sẽ không quá để mắt một đệ tử Trúc Cơ...
Nhưng lúc này đây, Phương Nguyên quay trở về, dùng chuyện giết chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông để uy hiếp bọn họ, ta chính là một người có tiềm lực vô hạn như vậy đó, ta vừa Trúc Cơ liền có thể giết chết đệ tử chân truyền có tu vi Trúc Cơ tầng thứ sáu của các ngươi, cho nên, dù hôm nay các ngươi có cường đại cỡ nào thì cũng đừng có dại dột mà bỏ qua sự tồn tại của ta, bởi vì, các ngươi không thể nào biết được, tương lai ta sẽ lấy cảnh giới và tư thái gì để trở về...
Sự tình đúng là như vậy!
Âm Sơn Tông và thành Nam Hoang, đại khái là ai cũng sẽ không quá để mắt tới một đệ tử tiên môn vừa mới Trúc Cơ.
Nhưng nếu như đây là một đệ tử tiên môn Thiên đạo Trúc Cơ?
Nếu như đây là một đệ tử tiên môn vừa mới Trúc Cơ đã có thể lấy một chân truyền Âm Sơn Tông có tu vi Trúc Cơ tầng thứ sáu để tế kiếm?
Chỉ cần hắn không chết thì hắn sẽ vĩnh viễn là một cây gai trong tim Âm Sơn Tông và thành Nam Hoang...
“Được lắm... Tiểu tử giỏi lắm.
Lúc này, ẩn trong mây đen, có bốn vị trưởng lão của Thanh Dương Tông đã tới hồi lâu, nghe Phương Nguyên nói vậy, lòng đột nhiên kích động vô cùng, Vân trưởng lão kích động đến nỗi râu mép cũng run lên, miệng liên tục tán thưởng.
Tông chủ Thanh Dương Tông là Trần Huyền Ngang vẫn bình tĩnh như mặt hồ, trầm mặc một lát, ông mới hạ giọng bảo: “Truyền lời xuống đi, đệ tử Thanh Dương Tông, toàn bộ đề phòng, bất kể là Âm Sơn Tông hay thành Nam Hoang, kẻ nào tới đều giết không tha, nếu Phương Nguyên ở lại, chúng ta sẽ chuẩn bị khai chiến với thành Nam Hoang, nếu hắn đi, chúng ta sẽ bảo đảm để hắn không có nỗi lo về sau.
“Cường ngạnh bảo vệ hắn, cái giá này quá lớn...
Tần trưởng lão âm trầm mặt mày, thấp giọng nói: “Nhưng kể cả ta cũng thấy cực kì đáng giá.
“Chuyện này đâu phải chuyện của riêng Thanh Dương Tông nữa?
Ngay khi bọn họ đưa ra quyết định này, đột nhiên cách đó không xa, ráng màu lóng lánh, một đám hỏa vân lao vút đến, mấy vị trưởng lão Thanh Dương Tông lấy làm kinh hãi, tông chủ Trần Huyền Ngang lại nhận ngay ra khí tức người tới: “Văn Hương chân nhân?
“Cả chúng ta nữa.
Tiếng nói chưa dứt, các phương khác cũng có vài đạo khí tức mạnh mẽ vô biên nối nhau tới.
Mấy vị trưởng lão Thanh Dương Tông nhìn lại, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Thái Hợp chân nhân của Thượng Thanh Sơn!
Cửu Đầu sư vương của Thú Linh Tông!