“Buồn cười! Buồn cười! Thật quá buồn cười!
“Cam Long Kiếm ta nổi danh là một trong Âm Sơn cửu đại chân truyền, dù tính trong toàn bộ Vân Châu này thì ta cũng là một thiên kiêu kì tài người người ca tụng, mà ngươi, chẳng qua chỉ là một gã đệ tử xuất thân từ tạp dịch, may mắn được nhập môn, cho tới nay mới tu hành chưa được bốn năm, Trúc Cơ tới nay còn chưa được ba canh giờ, vậy mà lại muốn thắng ta?
Sau núi Vân Phù, giữa không trung, chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông đã như nhập ma, vung Huyết Bảo bạch cốt tiên ra, giữa đất trời, oan hồn bay lượn, huyết quang tràn ngập, lửa giận càng đốt càng hừng hực như thủy triều dâng, từng tiếng hét lớn ẩn sâu nỗi phẫn nộ và không cam lòng.
Thoạt nhìn, dường như hắn ta đã bị Phương Nguyên chọc giận, bị ép đến điên rồi.
Một vị tu sĩ Trúc Cơ lâu năm đã đạt tới tầng thứ sáu, lại còn đường đường là chân truyền Âm Sơn Tông, hôm nay lại bị một gã vừa mới Trúc Cơ như Phương Nguyên đánh cho không thể chống trả, dưới bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, còn gì là thanh danh thể diện nữa, nhất là khi hắn ta đã phải tế cả loại pháp bảo tổn hại âm đức mang tiếng xấu cả đời như Huyết Bảo này ra mà vẫn bị đối phương khắc chế chặt chẽ, đây đã không còn là vấn đề coi có được hay không nữa rồi, tình thế này khiến tâm tình hắn ta gần như đã tuyệt vọng.
Chiến sủng lại chẳng biết đi nơi nào rồi!
Phù âm đã phóng ra, cũng chẳng thấy nửa thanh hồi âm...
Điều này khiến cho một kẻ đang cao cao tại thượng đứng trên cả Việt Quốc một bậc như hắn ta bỗng nhiên rơi vào một tình cảnh khốn khổ vô cùng.
“Lẽ nào, mình cứ thế thực sự bị hắn tiêu hao đến chết hay sao?
Lúc này, Cam Long Kiếm càng đánh càng cảm thấy tuyệt vọng.
Bạch cốt tiên của hắn ta có thể dẫn động vô số oan hồn, xác thực rất đáng sợ, nhưng thanh kiếm trong tay Phương Nguyên lại có thể cắn nuốt oan hồn, khiến cho hắn ta giận không cách nào kềm chế được, đánh một trận như vậy, càng đánh thì Huyết Bảo của hắn ta càng giảm uy lực, chưa biết chừng đến cuối cùng còn bị phế bỏ...
“Pháp bảo của Yêu Vương quả là không tầm thường, cứ thế hao phí tiếp chỉ e còn có tác dụng khác không có lợi cho ta...
“Nếu cứ hao phí như thế, pháp bảo của ta rồi cũng sẽ bị hủy diệt mất, chi bằng ta chủ động hủy diệt nó cho rồi.
“Phương Nguyên, hôm nay ta muốn liều mạng với ngươi.
Song, chân truyền thì vẫn là chân truyền, trong tuyệt cảnh, chân truyền Âm Sơn Tông cũng từ từ dâng lên quyết ý, bỗng dưng, mắt hắn ta lóe lên một tia bạch quang, đồng thời, trong lúc đang giao thủ với Phương Nguyên, hắn ta âm thầm bấm pháp ấn, miệng thì vẫn kêu gào thật lớn, nếu Phương Nguyên đã muốn chọc giận hắn ta, vậy thì hắn ta sẽ làm bộ như đang tức điên lên, tựa hồ còn muốn liều mạng vọt về phía trước...
Mà ngay khi hắn ta xông lên trước vài bước, pháp ấn cũng đã giương lên!
Ùng ùng!
Hắn vẩy bạch cốt tiên một cái, trên thân tiên thình lình dấy lên từng bồng lửa màu đen, đuôi ngọn lửa nối liền với nhau, như một mảng mây lửa trải rộng khắp chân trời, bên trong đám mây lửa đó là một đám oan hồn đang gào thảm.
Trong khi những oan hồn bị thiêu đốt, lực lượng của bạch cốt tiên cũng tăng vọt từng đoạn.
Cam Long Kiếm chân truyền Âm Sơn Tông rõ ràng là đang chủ động hủy Huyết Bảo này, đổi lấy một kích mang lực lượng mạnh mẽ vô biên.
“Tên này thật đúng là dám liều một phen...
Đến lúc này, sắc mặt Phương Nguyên cũng đã âm trầm xuống.
Hắn có thể cảm nhận được lực lượng trên bạch cốt tiên đã tăng vọt đến mức đáng sợ.
Loại hành vi tự hủy Huyết Bảo để đổi lấy lực lượng thế này thì không cách nào cân nhắc theo lẽ thường được, lúc này hắn vừa mới Trúc Cơ chưa lâu, kiếm ý của quyển thứ hai trong Vô Khuyết Kiếm Kinh mới chỉ lĩnh hội sơ bộ, bất luận là loại nào, đối mặt với loại lực lượng quỉ dị này đều không có nhiều phần thắng, trừ phi, chính mình cũng liều lĩnh dẫn động toàn bộ lực lượng trong ma ấn ra, nếu không, khả năng thành công quả thực không cao!
Nhưng nếu làm thế, hắn lại cảm thấy không cam lòng.
“Trận chiến này, mục đích của ta là muốn lập uy, thành danh.
“Ta muốn ở Việt Quốc này, thậm chí là ở Vân Châu, đều sẽ lưu lại tên ta...
“Nếu ta chỉ lợi dụng ma bảo mới có thể chiến thắng Cam Long Kiếm, dù là lưu danh thì cái danh này cũng không phải thứ mà ta muốn.
Những ý niệm ấy thoáng qua trong lòng, đồng thời lại nghe được chân truyền Âm Sơn Tông kêu rống những lời nọ, Phương Nguyên hạ quyết tâm trong lòng, thân hình xông thẳng lên mây, nhưng không hề thôi động kiếm Ma Ấn trong tay mà lại thu hồi tất cả pháp lực trong khoảnh khắc, ngay cả một đạo yêu ấn như ma nhãn trên thân kiếm kia cũng từ từ phai nhạt xuống, trông chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường.
“Ngươi nói ngươi là thiên kiêu nổi danh Vân Châu, lời này sai rồi.
Lăng không đứng ngạo nghễ giữa đất trời, Phương Nguyên đưa mắt nhìn xuống chân truyền Âm Sơn Tông, bình thản nói: “Ngươi – còn chưa có tư cách này.
“Nếu nhất định phải lựa ra vài vị thiên kiêu ở Vân Châu, thì trong đó nhất định có ta, lại không nhất định sẽ có ngươi...
Nói xong những lời này, tay phải của Phương Nguyên cầm kiếm, tay trái đột nhiên bấm pháp ấn, đạo cơ lực trong cơ thể lập tức được dẫn động, khiến cho trên người hắn xuất hiện một khí tức mênh mang vô tận như hỗn độn, bao phủ khắp một mảnh hư không, mờ mịt thâm sâu.
“Ngươi... quá ngông cuồng!
Chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông nghe Phương Nguyên nói thế chợt cảm thấy mặt đau rát, nhưng cùng lúc đó, hắn ta cũng cảm thụ được lực lượng trên thân kiếm Ma Ấn trước đó vốn đã mơ hồ áp chế bạch cốt tiên thì nay đã biến mất, điều này khiến hắn ta mừng rỡ như điên, cứ ngỡ rằng Phương Nguyên đã không khống chế nổi sức mạnh của kiếm Ma Ấn, lòng thầm nghĩ, đến ông trời cũng giúp ta đây. Sau đó, hắn ta liều mạng tế bạch cốt tiên lên...
Giữa mảnh không trung đen tối kia, bạch cốt tiên đột nhiên vọt ra, hệt như một đạo long ảnh, cắt ngang chân trời.
Có điều, long ảnh này cũng chỉ là một bạch cốt long, mang theo tà lực vô tận, gào thét vọt về phía Phương Nguyên.
“Tá thiên lực, hành thiên uy.
Phương Nguyên đón đầu bạch cốt long ảnh, đón đầu đám oan hồn khắp bầu trời, vào giờ khắc này, ánh mắt hắn đã khốc liệt cực kì, theo từng cử chỉ bấm pháp ấn, trên đạo cơ trong thân thể hắn có một ánh lôi quang lóe sáng, đồng thời, cũng vào giờ khắc này, khí cơ của hắn tương tác với bầu trời, mảnh không trung này đã ngưng tụ đầy mây đen, những tia sét chói mắt ầm ầm đánh xuống...
Phương Nguyên đột ngột mở bừng mắt, vung tay vỗ một chưởng về phía trước.
“Rắc rắc rắc...