Tại Ô Giang Khẩu, một vị nữ tử váy đỏ cười nhạt một tiếng, bước lên một chiếc thuyền con, chiếc thuyền phóng lên cao, bay đi.
...
...
“Tìm được đầu mối, các vị đệ tử Âm Sơn Tông, lập tức chạy tới Việt Quốc, nhất định ở đó đã có phát hiện gì rồi.
Cách núi Vân Phù chưa đầy nghìn dặm có một thành trì nhỏ, bên trong là một mảnh núi thây biển máu, giữa đống thi thể, có một cự yêu thân người đầu lợn cao chừng ba trượng, đang nhét từng chiếc đầu vào cái miệng như bồn máu của mình, răng rắc nhai, không biết đã ăn bao lâu nhưng xem ra vẫn chưa thỏa mãn, có điều, yêu phù xung quanh vẫn giục giã mãi, rốt cuộc hắn ta vẫn phải cầm lên.
“Ha ha, Yêu Vương bảo bọn ta theo chặt mấy đứa đệ tử Âm Sơn Tông kia, đề ngừa bọn họ lấy được pháp bảo thì nổi lòng tham muốn độc chiếm, gã họ Cam của Âm Sơn Tông ấy còn tưởng những việc mình làm là bí ẩn lắm, thực tế đã sớm bị Nha Tán Nhân theo dõi sát sao rồi, nhưng mà trước đó nó nói là đợi gã đệ tử Thanh Dương Tông kia ra khỏi Việt Quốc hẵng động thủ lần nữa, để tránh bị tiết lộ hành tung, hôm nay, bất kể phát sinh chuyện gì đều nhất định còn nằm trong sự khống chế của nó, các ngươi không cần nóng vội, nếu muốn qua góp một chân thì cứ qua mà góp vui, ta không đi đâu...
Dứt lời, hắn ta ném yêu phù qua một bên, tiếp tục điên cuồng ăn uống.
“Sao Nha Tán Nhân không nói cho bọn ta biết?
“Chẳng lẽ nhãi con này cũng muốn độc chiếm công lao ư?
“Hồ đồ, lệnh của Yêu Vương, đương nhiên phải ưu tiên xử lí ổn thỏa, đây là thời điểm tranh công chắc?
Đạo thần niệm này đưa ra ngoài, trong phạm vi Vân Châu, vô số yêu ma tiềm hình hóa ảnh, lao tới Việt Quốc.
...
...
Trên không trung núi Vân Phù, trận chiến giữa Phương Nguyên và Cam Long Kiếm vẫn chưa phân thắng bại, nhưng đã có dấu hiệu mây đen áp đỉnh.
...
...
“Ta đã nhận lời với ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?
Cách núi Vân Phù không xa, trong một đạo quan có cây cổ mộc che trời, một nữ tử ăn mặc như đạo cô đang chậm rãi uống trà, bên cạnh nàng ta có một cô gái nhỏ tầm mười sáu mười bảy tuổi đang kéo tay nàng ta lắc qua lắc lại, vẻ mặt lo lắng vô cùng, như là sắp khóc đến nơi.
“Ngươi lại vội vàng trở về như vậy làm gì chứ?
Đạo cô nghe thiếu nữ kia nói thế bèn cười cười: “Trong nhà chúng ta lạnh tanh lạnh ngắt như vậy, không riêng ngươi thấy buồn chán mà ta cũng thấy vậy đó, may mà nay có ngươi tới, ta lấy ngươi làm cớ mới được ra bên ngoài giải sầu một lát, ngoan, nghe lời ta, tiếp tục ở bên ngoài chơi là được rồi, Thanh Dương Tông mà không thích thì chúng ta lại đổi một chỗ khác, qua Ma Biên cũng không thành vấn đề, ta đang muốn qua bên Ma Biên xem chút xem thế nào...
Thiếu nữ kia nghe vậy thì ngẩn người ra, vẻ mặt đưa đám: “Ta không biết đâu, ngươi phải giúp ta cứu người đã...
Đạo cô bất đắc dĩ nói: “Ta cứu kiểu gì bây giờ, Âm Sơn Tông với thành Nam Hoang ta đều không có người quen...
Thiếu nữ kia vôi kêu lên: “Ngươi còn cần kiếm người quen chắc, ngươi chỉ cần đi ra gọi một tiếng, bọn họ ai dám không nghe theo?
Đạo cô kia lập tức dở khóc dở cười, nói: “Ta thực sự lười chạy một chuyến như thế lắm...
Thiếu nữ tức giận, dậm dậm chân: “Được, ta nhớ rồi đó nha, ta không cầu ngươi nữa, giờ ta tự mình đi cứu người, tốt nhất là để bọn họ giết ta đi, thế là ngươi vui vẻ rồi, sau này về nhà xem lão tổ tông có lột da ngươi ra không...
Đạo cô nghe nàng nói thế bèn nở nụ cười: “Giờ mà ngươi có bản lĩnh tự giết mình thì ta đây còn phải chúc mừng tu vi của ngươi đã lại tinh tiến đó nha!
“Xem ra chỉ có thể dùng trí rồi...
Thiếu nữ kia biết uy hiếp kiểu này không có tác dụng với đạo cô, con ngươi đảo vài vòng, đột nhiên nói: “Ngươi biết không, trong động phủ của lão tổ tông có một cái thất bảo tàng tiên bình, trong cái bình kia, người ta truyền rằng có ẩn giấu vài giọt nguyệt hoa bảo tương, thứ có thể giúp người thành tiên đó, nhưng mà thực tế, bảo tương đã bị ta ăn hết rồi, hiện giờ giấu bên trong đó là nửa cân trà Tiên Lưu của lão tổ tông đó.
“Trà Tiên Lưu?
Đạo cô nghe nói thế thì thoáng nao nao, dường như có chút dao động.
Thiếu nữ đắc ý nói: “Ngươi biết trong tất cả mọi người thì chỉ có ta mới có thể thoải mái đi vào động phủ của lão tổ tông đi!
Đạo cô trầm ngâm một lát, hạ giọng bảo: “Một lạng?
Thiếu nữ vung tay, nói: “Ta trộm cho ngươi liền hai lạng luôn, chỉ cần ngươi đi cứu người cho ta.
Đạo cô lập tức ấn định việc này: “Với cả sau đó không được bán đứng ta.
Thiếu nữ hào phóng nói: “Không việc gì, ta ăn đòn của lão tổ tông đâu phải chỉ một, hai lần.
Đạo cô nghe vậy thì thở dài một tiếng: “Linh nhi quả nhiên trưởng thành rồi, đã biết thương cô cô.
Thiếu nữ tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Mau đi cứu người đi, nói cho Âm Sơn Tông với cả lão yêu quái gì gì của Nam Hoang ấy...
“Ầy, Âm Sơn Tông với thành Nam Hoang đều xa quá, ta vẫn cứ lười đi lắm...
Đạo cô nghe nói thế lại thở dài một tiếng, như là lại muốn đánh trống lùi.
Thiếu nữ lập tức sốt ruột: “Ngươi...
Đạo cô lại khoát tay áo, nói: “Ngươi cứ nghe ta nói hết đã nào, ta thật sự là lười đi giao lưu với bọn Âm Sơn Tông và đám yêu quái kia, bọn họ cũng không có tư cách để chúng ta đến xin xỏ giùm, nhỡ chẳng may cho bọn họ cơ hội, bọn họ thuận thế lân la đến nhà ta thì...
Thiếu nữ sửng sốt: “Vậy phải làm thế nào bây giờ?
“Chẳng phải ngươi chỉ lo bọn họ gây nguy hiểm cho tiểu tử kia sao?
Đạo cô cười cười, lười biếng đứng dậy: “Để ta đi giết toàn bộ truy binh không phải xong rồi sao?