Đại Kiếp Chủ

Chương 371: Bốn phương nổi sóng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Ngươi... ta...

Thật khó hình dung nổi cảm giác trong lòng vị chân truyền Âm Sơn Tông kia.

Nhìn nét cười giễu cợt trên mặt Phương Nguyên, hắn ta cũng biết gã đệ tử Thanh Dương Tông này đang cố ý khiêu khích nộ ý của mình, nhưng dù biết thì có được gì?

Lửa giận của hắn ta vẫn hừng hực bay lên, không cách nào đè nén.

Trợn to mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên, ánh nhìn như gắn chặt vào thanh kiếm Ma Ấn trong tay hắn, gương mặt Cam Long Kiếm vặn vẹo méo mó rất khó coi, lát sau, hắn ta không thèm nói một lời, tay bỗng dưng vung bạch cốt tiên, oan hồn gào thét kéo đến như che trời lấp đất, ào ạt xông về phía Phương Nguyên.

Phương Nguyên cũng không nói nửa lời, lập tức vung trường kiếm nghênh đón.

Đến lúc này, đã không còn cần ẩn dấu, uy phong huyết hải của kiếm Ma Ấn được thi triển hoàn toàn trước mắt bao người.

Chỉ có điều, một trận chiến này, đối với Cam Long Kiếm mà nói, là sự dày vò khôn cùng.

Trước đây dù có gặp phải cường địch, chỉ cần hắn ta tế ra Huyết Bảo, thì thường thường trong nháy mắt đã có thể hạ gục đối thủ, nhưng ai có thể ngờ được, hôm nay, đối mặt với Phương Nguyên, hắn ta lại hoàn toàn bị khắc chế, hơn nữa còn không phải lấy tiên bảo khắc chế Huyết Bảo mà là lấy thứ Huyết Bảo càng thêm tà tính khác để khắc chế bạch cốt tiên của hắn ta.

Lại nghĩ tới, thanh kiếm này kì thực đã từng rơi vào tay mình, mà chính mình lại bỏ qua nó, hận ý này liền càng thêm mãnh liệt.

Trận chiến ngày hôm nay, hắn ta còn chiếm được thế thượng phong, áp chế hoàn toàn Phương Nguyên.

Có điều, nỗi khổ trong lòng cũng chỉ có mình hắn ta biết, Huyết Bảo này, cường là ở chỗ từng lấy một nghìn oan hồn để tế luyện, nhưng hôm nay, mỗi lần giao thủ với Phương Nguyên, oan hồn liền ít đi mười con, cứ tiếp tục như vậy thì rốt cuộc là mình tới giết người hay tới đây tặng bảo vật?

Nghĩ tới đây, hắn ta không quan tâm nhiều nữa, trong lúc động thủ, hắn vội vã đưa ra một đạo thần niệm.

“Sửu nhi mau tới đây...

“Thích khách Cửu U, ta biết chắc chắn các ngươi còn có người ở gần đây, sao còn chưa động thủ?

“Sư huynh sư đệ, mau tới hỗ trợ ta...

“Yêu binh yêu tướng của thành Nam Hoang, dị bảo ở ngay núi Vân Phù của Việt Quốc...

Đến lúc này, Cam Long Kiếm đã bất chấp việc công lao này liệu có bị các sư huynh sư đệ cướp đi, thậm chí bất chấp liệu pháp bảo có thể bị yêu binh yêu tướng của thành Nam Hoang cướp đi luôn hay không, hắn ta chỉ đang cấp bách cần người tới trợ giúp, sợ mình bị Phương Nguyên một kiếm đẩy vào tuyệt lộ!

Song, ngay cả hắn ta cũng không thể tưởng tượng được, con chiến sủng của mình lại không tới được.

Thực ra, con nghê thú của Cam Long Kiếm hiện đang ở cách đó không xa, ngay dưới một bên sườn núi, lúc này, toàn bộ lông của nó đã dựng đứng cả lên, thấp giọng gầm gừ liên tục, trông có vẻ đằng đằng sát khí, có thể nói là hung hãn cực kì, cảnh giới Trúc Cơ bình thường cũng không dám chọc vào đâu...

Nhưng ngay trên sườn núi trước mặt nghê thú, lại có một con mèo trắng lười nhác nằm đó.

Còn mèo này có vóc người mũm mĩm, đang thản nhiên nằm khểnh liếm lông trên đùi, vẻ rất không coi ai ra gì, nó thậm chí còn không thèm bố thí cho con nghê kia một ánh mắt, nhưng vị trí này của nó lại ngăn giữa nghê thú và mảnh chiến trường kia. Nghê thú nghe được tiếng gọi của chủ nhân, lúc này đang cuống quít lắm, nó cào tai gãi đầu, nhảy lên nhảy xuống, rõ ràng đã phẫn nộ muốn chết rồi nhưng cách nào cũng không dám xông qua người mèo trắng.

“Grào...

Nghê thú bị chủ nhân triệu hoán gấp quá, nhịn không được cất tiếng gầm nhẹ, tiến lên một bước nhỏ.

“Meo meo...

Con mèo trắng kia bỗng dựng đứng lông trên lưng lên, nhảy vọt ra ngoài, đáp lên đỉnh đầu con nghê, vung móng vuốt cào cho nó một trận, nghê thú vừa sợ vừa hoảng, miệng cứ kêu “ư ư không ngừng, cả đến cái đuôi cũng cụp chặt xuống, thoạt nhìn vô cùng đáng thương...

Sau đó, con mèo kia cào chán rồi lại nhảy về sườn núi, tiếp tục nằm đó liếm lông.

Còn nghê thú, lúc này đã hoàn toàn ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại, ngây ngô nhìn con mèo trắng kia...

Đây mới là chủ tử nhỉ...

...

Ở một nơi khác, Tôn quản sự xách một tẩu thuốc, ngồi xổm dưới tàng cây, xì xoạch hút, y còn đưa cho Chu tiên sinh một túi, vừa hút thuốc vừa xem trận đại chiến trên không kia, sau đó khe khẽ lẩm bẩm: “Thứ tà vật này quả đúng là nên nằm trong tay cái thứ đầu gỗ như Phương Nguyên sư đệ thì mới có ích được, đổi thành kẻ khác, lúc này chỉ e đã sớm biến thành khôi lỗi của ma ấn...

“Ủa, thích khách lại muốn ra tay hả?

Đang háo hức xem trận chiến, y bỗng nhíu mày, đưa mắt lướt nhìn khắp nơi, lòng như thể bất đắc dĩ lắm, y khe khẽ thở dài, nói: “Lại phải ra tay lần nữa, sư huynh ta đây sao mà khổ thế?

Nói đoạn, y cầm tẩu thuốc gõ gõ vào đế giày mấy cái rồi chậm rãi đứng lên, cầm cái đấu lạp đội lên đầu, nháy mắt đã đột nhiên biến mất.

...

...

“Thì ra Cam sư đệ tìm được kẻ kia rồi...

Vào lúc này, tại một vung ở Nguyên Phong Quốc, cách Việt Quốc không xa, trên một tòa núi cao, có một gã đại hán cao lớn khôi ngô đang đứng, thấy thần niệm bên trong ngọc phù do Cam Long Kiếm truyền đến, ánh mắt gã lạnh đi, sau đó tế ra phi kiếm, hóa thành một tia sáng bay thẳng về phía Việt Quốc, đồng thời, ngay lúc này lại có một đạo thần niệm truyền tới: “Mọi người, không cần biết dùng cách gì, hiện giờ lập tức tới ngay Việt Quốc.

...

...

“Ha ha, hắn vừa mới phát hiện đầu mối này chắc?

Trong một tửu lâu ở Ly Trì Quốc, một thiếu niên tuấn tú đọc được thần niệm thì thấp giọng cười nhỏ, hóa thành hư ảnh chạy đi.

...

...

“Xem hắn sốt ruột như vậy, hẳn là ban đầu muốn một mình nuốt cả công lao này, sau đó lại nuốt không nổi nhỉ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)