“Chẳng phải Âm Sơn Tông đã không còn luyện thứ này rồi cơ mà?
Trên vùng hư không của núi Vân Phù, cách đó không xa, vị trưởng lão Thượng Thanh Sơn vừa thấy bạch cốt tiên xuất hiện thì lập tức kinh hãi lắm, ánh mắt ông lạnh lẽo cực kì, thậm chí, khi nhìn về phía gã đệ tử Âm Sơn Tông kia, trong mắt ông còn chứa đầy vẻ cừu địch và phẫn hận.
“Huyết Bảo... lại là Huyết Bảo...
Xung quanh đó cũng có rất nhiều người có hiểu biết, ánh mắt lập tức cũng trở nên vô cùng quỉ dị.
Pháp bảo thế gian có vô số, phương pháp luyện pháp bảo cũng có vô số, khó có thể phân biệt rõ ràng, nhưng nếu luận chính tà thì cũng có một cách nói.
Bình thường nhất đó là binh khí, người tu hành tu luyện võ pháp thích sử dụng nhất là binh khí, bọn họ thậm chí không cần khắc phù văn trận pháp gì lên binh khí, chỉ mượn thứ này thi triển võ pháp mà thôi, rắn chắc, không dễ vỡ, dễ dàng sửa chữa, thế là được.
Kiếm của Phương Nguyên, ngân thương của Cam Long Kiếm đều là loại này.
Cao cấp hơn binh khi phổ thông là pháp khí, có khắc pháp trận, mang theo các loại tác dụng khác nhau.
Có loại có thể trợ giúp người ta phi hành, có loại có thể dẫn phong tụ hỏa, có loại có thể gọi mưa tạo tuyết, cũng có một số loại chuyên để phòng ngự hoặc tấn công địch thủ, tóm lại, mấy thứ này đều dành cho đệ tử cấp thấp sử dụng, tối đa là cảnh giới Luyện Khí, uy lực cũng chỉ thường thường hữu hạn.
Dĩ nhiên, bởi loại này có số lượng lớn nên rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ cũng hay sử dụng.
Phương Nguyên cũng có không ít thứ binh khí này, nhưng hắn đi theo lối tu võ pháp, lấy tu luyện thần thông và võ pháp làm chính nên cũng không hay nương tác dụng của pháp bảo, người tu hành như hắn, thông thường đều coi pháp khí là loại đường ngang ngõ tắt, bất đắc dĩ lắm mới dùng đến.
Cao hơn pháp khí chính là pháp bảo, đây mới là loại bảo bối có uy năng nhất định và tiềm lực vô hạn.
Loại bảo bối này, trong giới tu hành, số lượng rất ít, bởi vì nó cần tài liệu cùng với pháp môn luyện bảo riêng, cho nên dẫn tới giá trị của chúng đều cực cao, tu sĩ Trúc Cơ thông thường là mua không nổi, dù có mua được thì cũng không nỡ dùng nhiều.
Nhưng nếu mua không nổi thì phải làm sao? Giới tu hành còn có một biện pháp đơn giản, đó là luyện Huyết Bảo.
Huyết Bảo, đó là pháp khí luyện chế ra bằng những thủ đoạn yêu tà, loại luyện pháp này không cần dùng tài liệu đặc thù, xương người hay xương thú là được, cũng không cần thủ pháp cao minh cỡ nào, lấy hồn người máu người đều có thể tạo được những tác dụng nhất định, có thể nói là một phương pháp đơn giản, nhanh và tiện lợi, chỉ có điều, thủ đoạn này quá tà môn, thường bị tiên môn chính đạo coi khinh, cho dù là ai nhắc tới đều sẽ khinh thường.
Từng có truyền thuyết rằng, năm ấy yêu ma xâm lấn Vân Châu với quy mô lớn, chính là muốn bắt đi nghìn vạn sinh linh, luyện chế Huyết Bảo, đề thăng thực lực.
Cũng bởi có truyền thuyết này, tu sĩ Vân Châu càng thêm căm thù loại phương pháp luyện khí này đến tận xương tủy, hơn ngàn năm qua, loại pháp bảo Huyết Bảo này đã gần như tuyệt tích ở Vân Châu, không chỉ không được lưu truyền rộng rãi mà còn là thấy một kiện liền lập tức hủy một kiện.
Âm Sơn Tông, có người nói nơi này từng là một đại tông môn lấy luyện Huyết Bảo lập nghiệp.
Song Âm Sơn Tông của ngày nay đã thành Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, thân phận khác xưa, cũng không thiếu hụt tài nguyên, vì thanh danh nên cũng sẽ không mạo hiểm xúc phạm kiêng kị của cả thiên hạ, gần ngàn năm trước cũng đã công khai ra lệnh cấm đệ tử luyện loại pháp bảo này rồi.
Nhưng ai có thể ngờ được, chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông, nay lại lấy ra một kiện Huyết Bảo?
“Ngươi...
Phương Nguyên thấy được kiện bạch cốt tiên này, ánh mắt nhìn Cam Long Kiếm lập tức thay đổi, trước đó, hắn đối với Cam Long Kiếm chỉ có hận, nay lại sinh ra một sự chán ghét không thể che dấu: “Ngươi cũng là đệ tử tiên môn mà lại đi luyện chế thứ này ư?
“Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó...
Chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông trừng mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên, âm trầm nói, sau đó, nét mặt dường như lại xuất hiện một nụ cười giễu cợt: “Ngươi thì có tư cách gì để nói ta? Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ tin tưởng một gã đệ tử phổ phổ thông thông ở một tiên môn xa xôi như ngươi lại có thể đi từ chỗ yếu ớt chẳng bằng ai đến được độ cao ngày hôm nay? Ha ha, thật buồn cười, ngươi cũng nương nhờ pháp bảo của Nam Hoang Yêu vương đúng không?
Lời vừa dứt, hắn ta vươn tay nắm bạch cốt tiên kia lên, giương cao, sau đó hung hăng quật về phía Phương Nguyên.
Lúc này, hắn ta đứng cách Phương Nguyên chí ít cũng phải hơn mười trượng, mà bạch cốt tiên này lại chỉ dài chừng bốn thước mà thôi, nhưng một tiên này quất xuống, trong nháy mắt nó đã dài ra hơn chục lần, quất thẳng tới đỉnh đầu Phương Nguyên. Cũng theo một tiên này quất ra, giữa đất trời tràn ngập một mảnh thê lương, tựa như có vô số oan hồn xuất hiện, lao về phía Phương Nguyên cắn xé.
Đứng trước vô số oan hồn này, Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhíu mày một cái.
“Ngươi cứ nhắc đi nhắc lại pháp bảo gì đó, nhưng ngươi từng nhìn thấy nó chưa?
Vừa nói, hắn vừa vung kiếm ngang ngực, sau đó, pháp lực toàn thân điên cuồng dồn vào.
Giây lát, kiếm Ma Ấn đột nhiên vụt sáng, yêu ấn trong thân kiếm rực rỡ bắt mắt không sao tả xiết.
Vô số oan hồn tới gần Phương Nguyên đều lập tức biến mất dưới một kiếm này chém ra.
Như thể đã bị Phương Nguyên dùng một kiếm này chém chết...
Nhưng vấn đề ở chỗ, những oan hồn này vốn chỉ là vật chết, thì làm sao còn có thể chém chết nữa đây?
Chỉ có chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông ngẩn người, như là phát hiện điều gì...
Những oan hồn đó không phải bị chém chết, mà là bị ăn sạch...
“Ngươi đang...
Cam Long Kiếm lập tức kinh hãi, cả người đều ngẩn ngơ thất thần.
Trong một chớp mắt ấy, điều càng khiến hắn ta hoảng sợ không phải là Phương Nguyên vừa làm gì...
... Mà là vì sao Phương Nguyên có thể làm được...
Nhìn thanh kiếm Ma Ấn trong tay Phương Nguyên, lại nhìn Phương Nguyên chậm rãi xách kiếm đi tới, hắn ta bỗng dưng nghĩ đến một điều.
“Lẽ nào... đây là?
“Đúng thế, đây chính là thứ ngươi vẫn đi tìm.
Phương Nguyên gật đầu, bước từng bước về phía trước, sắc mặt bình thản nói: “Ngươi đã từng cầm nó trong tay hồi lâu, nhưng sau lại trả về cho ta, cho nên ta phải cảm ơn ngươi... Đây là lần thứ ba ta cảm ơn ngươi rồi.