“Soạt...
Kiếm quang của Phương Nguyên cực kì sắc bén, chân truyền Âm Sơn Tông cũng kinh hãi vô cùng, không chỉ thế, hắn ta còn hoang mang không nhẹ.
Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải tình huống này, dĩ vãng, mỗi khi hắn ta gặp nạn, chưa cần triệu hóa, nghê thú đã vọt tới hộ chủ, nhưng nay, hắn ta đã cố triệu hoán mà vẫn không thấy nó đâu. Cam Long Kiếm bay đến giữa không trung, đưa mắt quét tìm, vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng nghê thú, điều này làm hắn ta không thể hiểu được. Nhưng tình thế quá khẩn cấp, hắn ta không có thời gian cân nhắc chuyện này, bảo mệnh quan trọng hơn.
“Vèo vèo vèo vèo...
Thân hình hắn ta lộn vòng, né ra ngoài, sau đó tế ra các loại pháp khí giữa không trung, tỏa ra ánh sáng rực rỡ sắc màu, trấn áp về phía Phương Nguyên.
Lúc này, hắn ta đã không còn mong muốn đả thương địch thủ, chỉ mong ngăn cản Phương Nguyên trong chốc lát.
Lúc đầu bị Phương Nguyên tiến tới gần, hắn ta còn chẳng để tâm, bởi chính Cam Long Kiếm cũng rất am hiểu cận chiến, trên cây ngân thương này, hắn ta cũng đã dốc vô số công phu, hơn nữa, thêm một thân pháp lực hùng hậu gia tăng vào đó, hắn ta tự nhận mình có thể cường thế trấn áp Phương Nguyên, thắng được một cách đẹp mắt mà lại thẳng thắn.
Nhưng hắn ta thật không ngờ, tu vi kiếm đạo của Phương Nguyên đã mạnh đến thế.
Cam Long Kiếm thậm chí rất khó có thể tưởng tượng ra nổi, cái địa phương quỷ quái như Thanh Dương Tông này lại có thể dạy ra một kiếm đạo mạnh như vậy.
Bởi thế, hắn ta chỉ có thể vừa lui nhanh vừa tế ra vô số pháp khí, chặn ngang giữa mình và Phương Nguyên. Những pháp khí này, mỗi một kiện đều có uy lực cực kì mạnh, thậm chí đã gần đến cấp bậc pháp bảo, song Cam Long Kiếm cũng biết, dựa vào tu vi và thực lực của Phương Nguyên, những pháp khí này chỉ e hắn sẽ dễ dàng né qua, Cam Long Kiếm cũng không mong chúng có thể đả thương địch thủ, chỉ mong nó ngăn được Phương Nguyên một chốc một lát, để hắn ta có thời gian kéo dài cự li giữa hai bên.
Nếu có thể kéo dài cự li, hắn ta sẽ lại có cơ chiếm thế chủ động.
Nếu đấu, hắn ta có thể thi triển thần thông thuật pháp, thử áp chế kiếm ý của Phương Nguyên.
Nếu chạy, hắn ta có thể thi triển thần thông, nhanh chân chạy xa, Phương Nguyên chưa chắc đã có thể đuổi kịp, dù sao thì hắn cũng mới Trúc Cơ thôi!
Chỉ tiếc là, Phương Nguyên cũng đã đoán được ý đồ của hắn ta!
Đối mặt với một đám pháp khí trôi nổi giữa không trung, Phương Nguyên hít sâu một hơi, kiếm quang đột ngột lóe sáng.
Một loại khí tức bi thương mà quyết tuyệt bùng ra theo kiếm quang của hắn.
Sau đó, nghênh đón vô số pháp khí, Phương Nguyên chém một kiếm ra...
Ầm!
Trong một khoảnh khắc, khí tức bi thương ấy bao trùm khắp không trung, khiến cho khắp hư không đều xuất hiện những sóng ánh như ngấn nước loang loáng, một đạo kiếm quang của Phương Nguyên thì vừa sáng rực giữa sóng ảnh đó lại vừa chân thực, và điều then chốt nhất chính là, cực nhanh!
Một đạo kiếm quang, lại có thể xẹt qua hư không, xẹt qua cả một khu vực bay đầy pháp khí.
Tất cả các pháp khí đó lập tức đều nổ tung giữa không trung.
Ngay trước khi chúng kịp phát huy uy lực của mình thì đã bị kiếm ý xé nát.
Sau đó, một kiếm này còn chưa kết thúc, trực tiếp chém đến trước mặt Cam Long Kiếm.
Vô Khuyết Kiếm Kinh, quyển thứ hai!
Ý ở phía trước kiếm, kiếm giấu bên trong ý!
Tất cả tinh khí và tâm niệm của Phương Nguyên đều dồn vào một kiếm này, dĩ nhiên nó sẽ có một uy thế đáng sợ!
“Thanh Dương Tông có kiếm đạo cao đến như vậy sao?
“Tam Nguyên Ngự Kiếm Thuật, chính là thuật phi kiếm, hơn nữa... cũng không có khả năng đến được cảnh giới này!
Bên ngoài núi Vân Phù lúc này đã có rất nhiều người chạy tới, đa số đều bị Thiên đạo Trúc Cơ của Phương Nguyên làm cho kinh sợ, bấy giờ đến ra xem chiến, vào thời khắc này, chẳng biết có bao nhiêu người đã bị một kiếm này làm cho kinh ngạc và thán phục, tiếng tán thưởng vang khắp chốn.
“Lẽ nào... các ngươi đã quên, Thanh Dương Tông từng có một vị Kiếm Ma?
Giữa vô số tiếng huyên náo, bỗng có một vị tu sĩ có tuổi đột nhiên thấp giọng nói.
Một câu này của ông ta lập tức khiến cho xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lúc này, trong lòng mọi người đều trở nên nặng nề khó tả...
“Là ngươi ép ta...
Ngay khi ý niệm kia lướt qua đầu óc mọi người, không trung lại sinh ra kịch biến.
Một đạo kiếm quang của Phương Nguyên chém thẳng tới, khiến cho vị chân truyền Âm Sơn Tông kia sợ đến méo mặt, tóc cũng đã xõa tung.
Trước người hắn ta, xuất hiện một mảnh không gian u ám, bao phủ suốt mấy trượng vuông quanh đó.
Một đạo kiếm quang chém vào trong mảng sương âm u này, chợt phảng phất như bị thứ gì ngăn lại.
Chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông sau khi thoát khỏi một kiếp, mặt mày cũng lộ ra vẻ tàn khốc.
Màn sương âm u kia vừa xuất hiện, trên người một vị đệ tử tiên môn như hắn ta đột nhiên xuất hiện một khí tức âm tà.
“Ta là đệ tử chân truyền của Âm Sơn Tông.
Hắn ta nhìn Phương Nguyên, khàn khàn rống to: “Ngươi thực cho là một thân tu vi của ta đây đều là đồ bỏ, cứ mặc ngươi lấn ta như vậy sao?
Khi mây đen tan đi, trước người hắn ta đã xuất hiện một cây cốt tiên màu trắng.
Cốt tiên này thoạt nhìn chỉ dài chừng bốn xích, từng đốt từng đốt đều lởm chởm gai xương trắng toát, mặt trên hiện lên lớp sát khí màu đen, hệt như xương cột sống của một người, mắt thường cũng có thể thấy được trên đó khắc từng đạo phù văn quỷ dị, ngay thời khắc bạch cốt tiên này xuất hiện, thậm chí mọi người còn có thể nghe được tiếng gào rú thê lương, khiến màng tai đau như kim chích...