Phương Nguyên nói Cam Long Kiếm không thể lí giải được kiếm đạo của hắn, thực ra không hoàn toàn chỉ là lời trào phúng mà thôi.
Ngũ hành Trúc Cơ so với tứ mạch Trúc Cơ, nhìn như chỉ kém có một mạch mà thực ra cách biệt như trời với đất.
Ngũ hành Trúc Cơ, có thể nói là đã gần tới viên mãn, cảm ứng đối với biến hóa của linh khí trong đất trời là vô cùng linh mẫn, đây cũng là nguyên nhân giúp Phương Nguyên có thể chạy trốn dưới tay Cam Long Kiếm trong tình thế thần thông pháp thuật của Cam Long Kiếm có thể nói là tuyệt đối nghiền ép hắn, cũng là nguyên nhân giúp Phương Nguyên có thể lấy kiếm phá pháp, dùng kiếm đạo đánh bại thần thông thuật pháp của Cam Long Kiếm.
Bởi dù sao, thần thông của Cam Long Kiếm còn chưa đạt được đến cảnh giới tứ mạch như một, hoàn hảo tự nhiên!
Đương nhiên, đối với Phương Nguyên mà nói, nếu chỉ có chém vỡ hoặc né tránh thần thông thì còn thiếu nhiều lắm.
Cho nên hắn trực tiếp vọt tới gần Cam Long Kiếm, so đấu kiếm đạo.
Có thể làm đến bước này đều nhờ vào cảm ứng với linh khí của đất trời khi hắn hoàn thành ngũ hành Trúc Cơ.
Cho nên hắn mới nói Cam Long Kiếm không thể lí giải được điều đó!
Đương nhiên, tuy Cam Long Kiếm không phải ngũ hành Trúc Cơ nhưng cũng thực có thể hiểu được đạo lí này.
Chỉ có điều, Phương Nguyên không định giải thích với hắn ta, xác thực là muốn giễu cợt hắn ta một phen.
Bởi vì, nếu vào lúc này, Cam Long Kiếm không chịu tin điều đó, hắn ta sẽ lập tức bứt ra lui về sau, kéo dài khoảng cách với Phương Nguyên, sau đó không ngừng thi triển thần thông thuật pháp áp chế Phương Nguyên, hắn sẽ không thể chống đỡ được lâu nữa, dẫu sao, pháp lực của hắn đối với cảnh giới Trúc Cơ thì vẫn còn quá thấp, trình độ quá nông cạn, lấy kiếm phá pháp chỉ được lần này thôi, nếu kéo dài hơn, hắn căn bản không thể làm được, tình thế sẽ bất lợi đi nhiều.
Cho nên Phương Nguyên cần phải làm cho đối phương tức điên lên mới được.
Cam Long Kiếm bị chọc tức lên rồi thì sau khi mình tiếp cận hắn ta, nhất định hắn ta sẽ không nghĩ cách kéo dài cự li với mình ngay lập tức.
Hắn ta sẽ không cho phép bản thân mình bị một kẻ vừa mới Trúc Cơ làm cho chật vật lùi lại phía sau.
Đợi đến khi hắn ta tỉnh táo lại thì đã không còn cách nào kéo dài khoảng cách với mình nữa rồi.
“Một tên tiểu nhi vừa mới Trúc Cơ như ngươi mà cũng dám huênh hoang khoác lác thế ư?
Chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông quả nhiên đã bị Phương Nguyên chọc giận, hắn ta vốn luôn có một cơn tức giận hết sức đặc biệt đối với Phương Nguyên, là cái loại cảm giác trước đó vốn đang hết sức coi thường đối phương, cuối cùng lại phát hiện cái kẻ mà hắn ta vẫn xem thường ấy lại có thể vào thời điểm Trúc Cơ, lập nên thành tích vượt xa hắn ta, giống như một con kiến hôi bỗng biến thành một con voi vậy, điều này làm trong lòng hắn ta mơ hồ nổi lên một niềm hối hận, hối hận rằng lẽ ra mình không nên tùy tiện nghiền ép con kiến hôi này...
Nhưng, loại hối hận này có thể có, lại không thể bị Phương Nguyên chọc thủng.
Vậy mà lúc này Phương Nguyên lại dùng ánh mắt của kẻ ở trên cao nhìn xuống hắn ta, làm cho nỗi hối hận kia lập tức chuyển thành cơn phẫn nộ.
Ngũ hành Trúc Cơ thôi chứ gì?
Thiên mạch Trúc Cơ thôi chứ gì?
Có gì mà ngươi kiêu ngạo chứ?
“Rầm...
Ngân thương trong tay hắn ta đột nhiên xoay chuyển, tu vi Trúc Cơ tầng thứ sáu điên cuồng tăng lên, cuồng phong cuồn cuộn nổi, hung hăng lao thẳng về phía Phương Nguyên, chưa đề cập tới độ hung mãnh của một thương này, chỉ nói riêng cuồng phong càn quét xung quanh đây, khủng bố tựa u minh, khiến cho cát bay đá chạy, hư không cũng dường như đã bị một thương kia của hắn ta xoáy ra một lỗ hổng, vụt lao thẳng về phía Phương Nguyên.
Đối diện với một thương này, ngay cả Phương Nguyên cũng phải giật mình, thân hình vội xê dịch, tránh đi nó.
Hắn không dám chính diện đón đỡ, bởi dưới pháp lực Trúc Cơ tầng thứ sáu của Cam Long Kiếm, nhát thương kia quả thực chứa một lực lượng vô cùng đáng sợ.
“Ngươi cho rằng mình có thể phá được thần thông của ta thì ta không làm gì được ngươi ư?
Một thương đã giành được thượng phong, Cam Long Kiếm liền liên tiếp không ngừng tấn công về phía Phương Nguyên.
“Cam mỗ Trúc Cơ đã bảy năm, chuyên tâm tu hành, nghiên cứu võ pháp, bất luận là thần thông hay thương pháp đều đã đạt đến trình độ đỉnh cấp, mà ngươi, chẳng qua chỉ là một tên tiểu bối may mắn được trời xanh quan tâm đôi chút lại đã dám coi khinh ta, nghĩ rằng bảy năm khổ công của ta là đồ bỏ chắc?
Ầm! Ầm! Ầm!
Lời vừa thốt ra chính là khí thế trong lòng hắn ta, cũng chính điều này đã khiến cho khí thế một thương này của Cam Long Kiếm mang theo phong mang vô tận, xông thẳng trời xanh.
Theo một góc độ nào đó mà nói thì, chiêu này của Cam Long Kiếm quả thực đã gần đạt đến đỉnh.
Tu luyện thần thông thuật pháp mỗi thứ đều có cảnh giới riêng, tu luyện võ pháp cũng như vậy, đều có cảnh giới của nó!
Võ pháp cấp thấp nhất, đó là các loại chiêu thức, biến hóa rất nhiều.
Cao hơn nữa, đó là Thế!
Phương Nguyên tu luyện kiếm đạo đã ngộ ra được kiếm thế, đây là một cảnh giới cao hơn kiếm chiêu một bậc!
Nhưng kẻ dốc khổ công vào tu tập võ pháp hiển nhiên không chỉ có mình Phương Nguyên.
Cam Long Kiếm cũng như vậy, hắn ta cũng đã tu luyện ra thương thế, hơn nữa, cảnh giới đã cực cao!
Dưới tình huống này, nếu Phương Nguyên thi triển tứ đại kiếm thế của Vô Khuyết Kiếm Kinh thì chưa chắc đã thua hắn ta, nhưng thật không may là, tu vi của Cam Long Kiếm lại cao hơn hắn nhiều lắm, ở cùng một cảnh giới võ pháp, so đấu chính là so tu vi và lực lượng, điểm này Phương Nguyên còn thua xa hắn ta...
Cho nên, Cam Long Kiếm quả nói không sai!
So thần thông thuật pháp, vốn tích lũy của Phương Nguyên không đủ, còn xa mới có thể là đối thủ của hắn ta!
Nhưng so đấu võ pháp, Cam Long Kiếm cũng chẳng hề kém thế, Phương Nguyên vẫn chưa phải đối thủ của hắn được...
Thảo nào Cam Long Kiếm nhất định không lùi, muốn đấu võ pháp cùng hắn.
Trừ việc bị làm cho tức giận thì thực ra hắn ta cũng rất có lòng tin với thương thuật của mình, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Nhưng đón đỡ thương thế cuồng bạo của Cam Long Kiếm, Phương Nguyên lại không có nửa phần ý định lùi tránh, trái lại, sát khí của hắn cũng âm thầm tăng cao.
Võ pháp của Cam Long Kiếm rất mạnh, đây là điều hắn chưa dự tính đến.
Nhưng xu thế đại khái của toàn bộ trận đại chiến này lại hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Dù sao, Phương Nguyên xưa nay đều không phải kẻ thích hành động lỗ mãng, tuy rằng, thoạt nhìn hành vi hôm nay của hắn cũng đã gần tiếp cận khái niệm lỗ mãng rồi.
Bị thích khách Cửu U truy sát một đường, hắn thấy được quá nhiều đồng môn Thanh Dương Tông ngã xuống, cảnh này khiến một kẻ luôn lạnh nhạt thờ ơ với xung quanh như hắn cũng bắt đầu chịu không nổi nữa, hận ý đối với gã chân truyền Âm Sơn Tông và lũ thích khách Cửu U này đã dần dần tăng lên tới cực điểm. Cũng chính bởi loại hận ý này khiến hắn nhận ra mình không thể bỏ đi, mình phải quay về, bằng không, sau này, ngày ngày đêm đêm hắn đều sẽ sống trong nỗi bất an, không thể yên tâm tu hành được nữa...
Cho nên hắn quyết định làm một việc thoạt nhìn thật lỗ mãng!