Đại Kiếp Chủ

Chương 365: Lấy kiếm phá pháp (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Chẳng trách ngươi đã đến sát biên giới Việt Quốc rồi lại không tranh thủ cơ hội trốn đi, chẳng trách ngươi bất chấp sống chết tiến vào núi Vân Phù để Trúc Cơ, ra là để giết ta? Nghe Phương Nguyên nói thế, chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông cũng ngẩn ra, sau đó cười phá lên, tiếng cười kia không phải là để che dấu nỗi kinh hoàng trong lòng mà thật sự là cười nhạo báng, “Ngươi cho là, ngươi có thể kết thành Thiên đạo Trúc Cơ, là thực sự lên trời được rồi đấy à?

“Grào...

Con nghê thú đứng bên cạnh hắn ta cũng rống to theo, tiếng gào thét vang vọng bốn bề.

Đồng thời, khí cơ của một người một thú này đã tăng vọt đến cực điểm.

Trên thân Cam Long Kiếm, kim hỏa mộc thổ, bốn đạo khí tức hoàn toàn bất đồng đang ầm ầm vọt lên, uốn lượn sau lưng hắn ta như bốn sợi đai tiên, thốt ra câu nói kia, cả người hắn cũng vọt tới giữa không trung, như cưỡi mây đuổi trăng, hệt một vị thần!

Ùng oàng một tiếng, hắn ta bấm pháp ấn, một hỏa long từ trên trời nhanh nhẹn lao xuống.

Vào lúc này, Phương Nguyên không đáp lời hắn ta nữa mà chỉ vung kiếm ngang ngực phòng thủ.

Trong cơ thể hắn, pháp lực sau khi Trúc Cơ vừa được luyện hóa tinh thuần cũng đột nhiên vọt ra, khiến xung quanh thân thể hắn xuất hiện một loại khí tức mông lung mờ ảo, bên trong xen lẫn ánh sét lập lòe, nhìn như mờ mịt nhưng khí tức này lại ẩn chứa một lực lượng cực kì khủng bố, ngưng thật vô cùng, khi Phương Nguyên vung kiếm ngang ngực thì xung quanh hắn, trong vòng ba trượng, hư không đều đã ngưng thật như tường...

Ầm!

Một hỏa long vọt tới trước người Phương Nguyên, hung hăng đâm vào thân kiếm của hắn.

Mọi người chỉ nghe thấy một loạt tiếng nổ ầm ầm, Phương Nguyên đã bị hỏa long này đâm cho lùi lại liên tục, mặt đất bị hai chân của hắn cắt ra thành một vết rạch thật sâu, hỏa quang tràn ngập trước người, khói đen cuồn cuộn, hỏa ý kinh người, lát sau mới chậm rãi thu lại.

Chỉ nhìn vào một thức này thì Phương Nguyên đúng là đã bị Cam Long Kiếm áp chế.

“Ha ha ha, đây chính là Thiên đạo Trúc Cơ đó sao?

Chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông phá lên cười: “Cũng chẳng có gì đặc biệt!

Vừa nói, hắn ta vừa đột ngột vung tay lên, giữa không trung lập tức mơ hồ xuất hiện một bàn tay ánh vàng khổng lồ, hình dáng trông hệt như bàn tay hắn, ập đến như che trời lấp đất, vung về phía Phương Nguyên như muốn tóm lấy hắn, chu vi hơn chục trượng xung quanh đều bị bao trùm trong đó.

Phương Nguyên nhìn bàn tay khổng lồ này, ánh mắt lạnh băng, bỏ qua ý định cứng rắn kháng cự, thân hình đột ngột gập xuống, phóng về bên trái, thoắt cái đã đi xa mười mấy trượng, sau đó lộn vòng trên không, đạp lên mu bàn tay khổng lồ này, thân hình lại nhanh như tia chớp xông thẳng về phía chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông kia, nếu chỉ luận tốc độ thì thân pháp đáng sợ này đã vượt xa cảnh giới Trúc Cơ rồi...

“Ấu trĩ!

Nhưng Cam Long Kiếm thấy thế, lại chỉ cười nhạt một tiếng.

Bàn tay kia lật lại, đập mạnh xuống mặt đất một cái, sau đó, giữa không trung chợt có một ảo ảnh ngọn núi khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Ngọn núi ảo ảnh kia gần như trong suốt nhưng khí cơ trầm đục đến đáng sợ, tựa như một ngọn núi thực sự đang đè xuống vậy.

Không thể nghi ngờ rằng, bất kể là ai bị ảo ảnh này đè trúng đều sẽ thịt nát xương tan.

Phương Nguyên thấy vậy, đành phải lại phi thân lui nhanh, thoạt nhìn như một con ruồi bị dọa sợ, cực kì bất lực.

“Giờ hẳn ngươi đã biết chênh lệch giữa hai ta lớn thế nào rồi đi?

Vị chân truyền Âm Sơn Tông kia nhìn tình cảnh trước mắt, môi nở nụ cười lạnh, tâm tình càng thêm kiên định, con nghê thú đứng bên cạnh hắn ta lăm le xông ra nãy giờ cũng bị hắn phất áo đẩy sang một bên, tuy thực lực của nghê thú không tệ, thường ngày nó cũng là một trợ lực lớn mỗi khi hắn ta giao thủ với người khác, nhưng hôm nay Cam Long Kiếm không muốn để nghê thú ra tay giúp đỡ mình, hắn ta muốn tự mình động thủ!

Khi mới thấy Phương Nguyên hoàn thành Thiên đạo Trúc Cơ, hắn ta cũng chỉ kinh hoảng một chốc, tâm tình không quá kiên định.

Song, sau mấy chiêu qua lại, hắn ta cũng đã phát hiện, bây giờ thì mình không cần quá sợ hãi.

Thiên đạo Trúc Cơ đúng là rất mạnh, nhưng cũng cần thời gian để trưởng thành.

Gã đệ tử Thanh Dương Tông này, vừa mới Trúc Cơ thành công, căn bản còn chưa có thời gian lĩnh ngộ cảm ứng đối với sự biến hóa của đất trời sau khi Trúc Cơ, cũng không có thời gian đi tích lũy pháp lực cho cảnh giới Trúc Cơ này, có thể nói, đến nay hắn chỉ có một cảnh giới Trúc Cơ trống rỗng mà thôi, lực lượng vẫn còn thuộc về cảnh giới Luyện Khí, nếu bản thân mình đây là chân truyền Âm Sơn Tông đã đến Trúc Cơ tầng thứ sáu mà còn không bắt được hắn thì đúng là một chuyện cười lớn nhất thiên hạ!

“Trong thời gian uống cạn một chung trà, ta sẽ khiến ngươi quỳ trước mặt ta!

Chân truyền Âm Sơn Tông nghĩ thông suốt những điều này rồi, dũng khí lập tức bành trướng, ra tay cũng càng thêm hung hãn.

Đất trời dằng dặc, sát khí bừng bừng, hung hăng chồm về phía Phương Nguyên.

Trong khoảnh khắc này, phong hỏa cuồn cuộn, ánh sáng chói lòa, đất đá ùn ùn bay, dây leo vờn quanh, khắp một mảnh địa vực bên ngoài núi Vân Phù như đã hóa thành một bàn cờ khổng lồ, khiến cho chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông thỏa thích biểu diễn khả năng khống chế pháp lực của cảnh giới Trúc Cơ, mà Phương Nguyên lúc này tựa như một con sâu cái kiến trên bàn cờ đó, thoạt nhìn không có lấy một tia năng lực phản kháng, chỉ có thể dựa vào thân pháp miễn cưỡng giữ được tính mạng.

“Quả nhiên là còn quá gắng gượng rồi...

Xung quanh đã có người không nhịn được nữa, ánh mắt buồn bã: “Vừa mới Trúc Cơ đã muốn khiêu chiến cường giả Trúc Cơ tầng thứ sáu, chênh lệch hai bên quá xa.

“Năng lực khống chế thuật pháp của chân truyền Âm Sơn Tông quả là đáng sợ, vượt xa những tiểu tiên môn chúng ta rồi...

“Vị kỳ tài của Thanh Dương Tông kia, sai mất rồi...

“Hắn quá xem thường thực lực của tu sĩ Trúc Cơ lâu năm, đồng thời cũng quá đề cao thực lực Thiên đạo Trúc Cơ của mình...

“Có lẽ thêm chút thời gian, hắn cũng sẽ trưởng thành, thậm chí vượt xa vị chân truyền Âm Sơn Tông này, nhưng hiện tại thì...

Lúc này, xung quanh vô số người nghị luận ầm ĩ, mà các đệ tử Thanh Dương Tông thì càng thêm lo lắng như lửa đốt.

Có người đã lăm lăm muốn ra tay giúp đỡ Phương Nguyên, nhưng bọn họ còn chưa kịp xuất thủ thì chợt nghe thấy một tiếng rít gào, con nghê thú kia đã chồm tới phía trước, âm u nhìn chằm chằm bọn họ, hẳn là Cam Long Kiếm cũng nghĩ tới điều này, để phòng ngừa bọn họ cố tình ra tay quấy rối vào đúng thời điểm mấu chốt, hắn ta bèn sai nghê thú đến trông chừng bọn họ.

Vị chân truyền Âm Sơn Tông này quả thực làm chuyện gì cũng tính toán rất chu toàn, không hề có một khe hở.

“Trời là trời, đất là đất, dù ngươi có mượn lực pháp bảo, cũng không vượt qua nổi tử cục hôm nay...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)