“Ha ha, đệ tử Thanh Dương Tông kia, cảm giác Thiên đạo Trúc Cơ rất tuyệt nhỉ?
Cầm ngân thương trong tay, hắn ta đạp hư không, chậm rãi đi về phía trước vài bước, sắc mặt vô cùng âm trầm: “Tiếc rằng ngươi sẽ không có cơ hội bày ra tiềm lực của Thiên đạo Trúc Cơ, ngươi giết con út của Nam Hoang Yêu vương thì phải trả một giá lớn cho hành vi đó, có lẽ gặp được ngươi là may mắn lớn nhất của ta, bởi ngay cả ta cũng chưa từng nghĩ tới mình lại có cơ hội giết chết một kỳ tài Thiên đạo Trúc Cơ...
“Vèo vèo vèo...
Ngay khi Cam Long Kiếm chậm rãi bước tới, bỗng có vô số bóng người vọt ra chặn trước mặt hắn ta.
Đó là những đệ tử Thanh Dương Tông!
Nay, bọn họ do Chu tiên sinh cầm đầu, đều đã đuổi theo đến đây, chặn trước mặt Cam Long Kiếm. Người đứng trước quát lớn: “Đệ tử Âm Sơn Tông nghe đây, người này là chân truyền của Thanh Dương Tông ta, việc Trúc Cơ của hắn đã được truyền lại cho tiên môn, e rằng ngay cả tông chủ và mấy vị trưởng lão cũng sắp tới đây rồi, ngươi dám tổn thương hắn một cọng tóc thôi, trên dưới Thanh Dương Tông ta dù liều mạng bị diệt môn cũng sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.
Chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông nghe thế, sắc mặt lập tức lạnh đi vài phần.
Hắn ta cũng biết rằng, những lời người này nói đúng là sự thực.
Chỉ cần chuyện Phương Nguyên hoàn thành Thiên đạo Trúc Cơ truyền ra, e rằng sẽ làm rúng chuyển toàn bộ Vân Châu.
Trước đó, nếu Thanh Dương Tông còn không có ý định chính diện đối đầu với Âm Sơn Tông và thành Nam Hoang thì hiện tại, nếu đã nghe được tin tức Phương Nguyên Thiên đạo Trúc Cơ, chỉ sợ sẽ chẳng thèm để ý đến bất cứ điều gì nữa, cho dù phải đối địch với toàn bộ Vân Châu, bọn họ cũng quyết bảo vệ gã đệ tử này...
Chỉ e, ngay cả Tiên Minh cũng sẽ không cho phép Nam Hoang Yêu vương thương tổn một hạt giống Thiên đạo Trúc Cơ đâu.
Nhưng, đây lại chính là nguyên nhân khiến Cam Long Kiếm nhất định phải diệt trừ Phương Nguyên!
Hắn ta càng thấy được tiềm lực vô hạn của Phương Nguyên thì càng không thể để Phương Nguyên sống sót, bằng không, tương lai gặp xui chẳng phải là chính hắn ta hay sao?
Cho nên, hắn ta không hề nghĩ ngợi, lập tức vọt tới.
Đối mặt với những đệ tử Thanh Dương Tông chặn đường, hắn ta phất tay áo một cái, giữa đất trời bỗng nổi cuồng phong, mây đen cuồn cuộn, những đệ tử Thanh Dương Tông ngáng đường hắn ta đều bị một cái phất tay này quét bay ra ngoài, sau đó, hắn ta dẫn theo cong nghê thú vô cùng hung mãnh kia, hùng hổ xông thẳng về phía núi Vân Phù, quát to: “Giết người thì đền mạng, là đạo lí hiển nhiên, ai dám ngăn cản ta?
“Kiều trưởng lão Thượng Thanh Sơn, ngươi thật muốn khoanh tay đứng nhìn đó ư?
Đám đệ tử Thanh Dương Tông này cũng biết bằng vào thực lực của mình thì không thể ngăn trở Cam Long Kiếm được, nhưng trong lúc cấp thiết, có người chợt nhớ tới một cách, lập tức quay đầu về phía vị trưởng lão thủ trận trên núi, hô to.
Vị trưởng lão Thượng Thanh Sơn thủ trận kia, bấy giờ cũng đang trầm mặc.
Ban đầu, thấy Phương Nguyên thực hiện Thiên đạo Trúc Cơ, ông thậm chí cũng đã nổi sát ý, bởi ông quá rõ ràng tiềm lực của Thiên đạo Trúc Cơ lớn cỡ nào, nếu cứ để vị đệ tử Thanh Dương Tông này trưởng thành, thì ngũ đại tiên môn của Việt Quốc liệu còn có thể lấy tư cách gì chống lại Thanh Dương Tông?
Nhưng ý niệm này chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Bởi ông nghĩ đến một vấn đề khác: “Nếu người này chỉ là tứ mạch Trúc Cơ, tứ đại tiên môn Việt Quốc chúng ta nhất định sẽ xui xẻo, bởi hắn nhất định sẽ giúp đỡ Thanh Dương Tông quật khởi, cùng chúng ta tranh đoạt cơ duyên; nhưng khi hắn tiến hành ngũ hành Trúc Cơ thì bọn ta lại không cần lo lắng nhiều như vậy nữa, bởi vì tương lai hắn đã được định trước là sẽ nhảy khỏi phạm vi Việt Quốc, tiến vào thế giới to lớn hơn, mà giờ đây, hắn lại là Thiên đạo Trúc Cơ...
“Đã là hạt giống cấp bậc này, thì đâu còn là loại nhân vật sẽ tranh cơ duyên tạo hóa cùng chúng ta nữa?
“Sự tồn tại của hắn đối với ngũ đại tiên môn của Việt Quốc này, đã không còn là một uy hiếp mà là một cơ hội quật khởi cực tốt!
“Đây là may mắn của ta, đúng lúc hôm nay trấn thủ ở đây, nếu lúc này không ra tay bảo hộ hắn, kết một phần thiện duyên, thì còn đợi tới lúc nào?
Nghĩ vậy, vị trưởng lão Thượng Thanh Sơn bỗng ha hả cười lớn, tay áo phất một cái, xung quanh núi Vân Phù, trận quang vù vù phóng lên, bảo vệ chặt chẽ toàn bộ ngọn núi lại, sau đó, ông lạnh lùng nhìn về phía chân truyền Âm Sơn Tông, quát: “Tiểu tử, Việt Quốc khi nào lại trở thành nơi cho người diễu võ giương oai? Ta đã nói với ngươi, núi Vân Phù không thể tự tiện xông vào, ngươi thật sự muốn so chiêu với ta phải không?
Chân truyền Âm Sơn Tông nhướng mày, hắn ta đã nghe ra sự biến hóa trong giọng điệu của vị trưởng lão Thượng Thanh Sơn này, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, tư thái càng thêm điên cuồng, lao về phía trước, hỏi: “Ta phụng mệnh sư tôn đến đây bắt gã đệ tử Thanh Dương Tông kia, ngươi lại coi là thứ gì, dám ngáng đường ta? Nghĩ cho kĩ đi, Thượng Thanh Sơn các ngươi thật sự có thể gánh vác được lửa giận của Âm Sơn Tông cùng với thành Nam Hoang hay sao?
Lời này thật đúng là đã khiến trưởng lão Thượng Thanh Sơn hơi sững người, thoáng chút do dự.
Nhưng ngay vào lúc này, trên bầu trời núi Vân Phù, tại đỉnh núi cao nhất kia chợt truyền đến một âm thanh: “Các ngươi đều tránh cả ra đi.
Mọi người nghe được lời này thì đều ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng.
Bọn họ thấy được, trên ngọn núi cao nhất kia, Phương Nguyên đã thu pháp lực toàn thân lại, từ túi càn khôn lấy ra một bộ thanh bào mới, trùm lên người, thay cho bộ tiên bào đã rách nát bởi quá trình Thiên đạo Trúc Cơ, sau đó lại xòe một tay, kiếm Ma Ấn nãy giờ vẫn cắm vào sườn núi Vân Phù liền bay thẳng về phía hắn, bị hắn nhẹ nhàng nắm trong tay.
Hắn lấy ra một tấm khăn lụa, cẩn thận chà lau thân kiếm cho thật sạch, sau đó, tay phải chúc xuống, chậm rãi bay xuống chân núi.
“Ngươi đang định...
Bên ngoài núi Vân Phù, mọi người thấy thế thì đều kinh hãi.
Giờ khắc này, cách làm thông minh nhất dĩ nhiên chính là trốn trong núi Vân Phù, đời trưởng lão tiên môn tới bảo vệ mới phải!
Vì sao, hắn lại ngu ngốc như vậy, cứ nhất định phải đi ra khỏi núi vào lúc này?
Thấy Phương Nguyên đi ra, ngay cả Cam Long Kiếm cũng hơi ngẩn người, dừng bước.
“Ta vốn là định chạy trốn!
Phương Nguyên đi đến sát đường biên đại trận núi Vân Phù, không chút do dự, bước ra một bước: “Nhưng ta đã trở về!
“Từ khi ta quyết định quay lại, thì đã không còn là ngươi muốn giết ta!
Hắn đi thẳng về phía Cam Long Kiếm: “Mà là ta muốn giết ngươi!