Phương Nguyên không hiểu lôi pháp nên càng không biết cách dẫn sấm sét xuống.
Thế nhưng ngay lúc này khí tức đạo cơ ngũ hành toàn thân hắn lại hoàn toàn hiện ra ngoài, ngũ hành chuyển hóa liền có một loại khí tức bản nguyên đại địa, mà đối với lôi điện thì loại khí tức này lại là lực hấp dẫn cực kỳ mạnh trời sinh, cho nên Phương Nguyên thành công!
"Rầm!"
Khi hắn kết xong pháp ấn bên trong mây đen chợt có một tia chớp thô to như cự mãng giáng xuống.
Trong nháy mắt tia chớp đó cuồng bạo và mãnh liệt không thể diễn tả được!
Luồng tia chớp đó trực tiếp đánh vào phía trên đỉnh nói, chụp lấy Phương Nguyên.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng tia chớp này lại đến nhanh như vậy, tiếng ồn ào bị tia chớp đánh thành một vùng lặng ngắt như tờ.
Cả đám người trợn to mắt ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng phía trên đỉnh núi.
Tia chớp đến nhanh mà đi cũng nhanh!
Trên đỉnh núi cao cảnh tượng đó sẽ sớm hiện ra.
Nhưng mỗi người trong bọn họ đều bắt đầu lo lắng.
Phương Nguyên đã bị tia chớp đó đánh ngã xuống đất, nằm phục trên mặt đất không biết sống chết.
Cảnh tượng này hệt như mong chờ, thế nhưng lại khiến cho cả đám khó mà tin được....
Phương Nguyên chết rồi sao?
Ngũ hành Trúc Cơ đầu tiên của Việt quốc nghìn năm qua lại chết như vậy sao?
"Đệ tử Thanh Dương Tông... Ngươi... Ngươi không sao chứ?"
Vị trưởng lão Thượng Thanh Sơn canh giữ nơi này cũng hoảng hốt, lớn tiếng gọi.
Vốn ông ta định đi qua xem nhưng trên ngọn núi mây đen chưa tản đi, nên vị trưởng lão kia cũng không dám liều lĩnh đến gần Phương Nguyên.
Ngỗ nhỡ tia chớp giáng xuống lại đánh hắn lần nữa, ông ta cũng không dám nhận lấy.
"Này con kiến hôi... Tên nhãi này lại bị đánh chết rồi ư?"
Ngay lúc này vẻ mặt của Cam Long Kiếm chân truyền Âm Sơn Tông cũng trở nên méo mó, tuy rằng hắn ta rất thích cảnh tượng y như dự đoán này, thế nhưng Cam Long Kiếm vẫn muốn tự tay bắt Phương Nguyên, hỏi nơi pháp bảo kia rơi xuống, ai nào ngờ con kiến hôi này cả gan làm loạn quá mức, ngũ hành Trúc Cơ còn không biết chấm dứt lại muốn đi chọc thiên lôi, thế mà lại bị một đạo thiên lôi đánh cho khét lẹt, dứt khoát ngỏm luôn chăng?
Dưới đòn đánh của thiên lôi thì thần hồn chắc chắn cũng tan thành mây khói đó!
Thế tự Cam Long Kiếm phải đi đâu tìm món pháp bảo kia cơ chứ?
"Meo meo meo!"
Ai cũng không để ý đến ngay phía tây núi Vân Phù, trên một tấm bia đá có một con mèo trắng thuần chậm rãi đi ra từ bóng râm, bó vẫn luôn quỷ mị, nhìn chằm chằm hết mức vào ngọn núi cao nhất này, nó cúi đầu kêu một tiếng, lông trắng từ từ dựng lên!
"Vù!"
Cũng trong bầu không khí ngột ngạt cùng cực này, Phương Nguyên lẽ ra nằm yên không nhúc nhích trên ngọn núi bỗng nhiên thấp giọng khẽ thở dài một tiếng, sau đó hắn từ từ, tựa như dùng hết khí lực toàn thân, bò dậy từ trên ngọn núi, bên ngoài núi Vân Phù hiển nhiên mọi người cũng không đoán được Phương Nguyên lại vẫn còn sống, sau một thoáng lặng ngắt bỗng nhiên vang lên từng loạt tiếng hoan hô.
Dưới sự oanh kích của thiên lôi lại còn có thể nhặt được mạng về, vận may tầm nào cơ chứ?
Thế nhưng cũng không đợi bọn họ cảm thấy may mắn thay cho Phương Nguyên, chỉ thấy được sau khi hắn đứng dậy lại làm một chuyện.
Phương Nguyên lại kết pháp ấn, sau đó dùng hết toàn lực nhìn lên bầu trời rống to một tiếng: "Tiếp đi nào!"
Rầm!
Quả nhiên đạo thiên lôi này lại đến nữa, rất nể mặt Phương Nguyên hoặc nói cũng rất không nể tình!
Hắn lại gục xuống một lần nữa!
Ngay cả khí cư trên người Phương Nguyên tựa như trong một thoáng nhỏ đến mức không thể nghe được nữa!
Nhưng sau thời gian nghỉ ngơi khá lâu, Phương Nguyên lại một lần nữa từ từ bò dậy.
Sau đó hắn ngẩng đầu, giọng nói có hơi khàn khàn mà gào to: "Tiếp... Tiếp đi!"
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
. . .
Tia chớp liên tục đánh xuống!
Bên ngoài Núi Vân Phù đã là một vùng lặng ngắt như tờ, không ai biết nên nói gì lúc này cả.
Thậm chí bọn họ không thể giải thích được hiện giờ Phương Nguyên đang làm cái gì!
Cái này của ngươi vốn dĩ không phải là thiên đao Trúc Cơ nhé, rõ ràng là đang bị sét đánh đó!
Nếu bị sét đánh có thể kết thành thiên đọa Trúc Cơ thì mọi người còn tu luyện cái vẹo gì nữa chứ, cứ đợi đến lúc trời mưa thì chạy lên núi là được, đây rõ ràng là chiêu tìm chết của tên đệ tử Thanh Dương Tông này mà, thế nhưng tại sao hắn vẫn làm một cách hăng say như thế nhỡ?
"Đạo nguyên chân giải thật đúng là đồ tốt mà!"
Chẳng qua là bấy giờ khoảng cách quá xa, dù ai cũng không thể nào nhìn rõ vẻ mặt của Phương Nguyên, sau khi trải qua việc bị thiên lôi oanh kích liên tục không ngừng, khí cơ cả người hắn đã gần như biến mất, thế nhưng dưới tình huống khí cơ đạt đến cực điểm của sự tiêu tán, một tia khí cư không giống với người thường lại từ từ bắt đầu bay lên, khí cơ càng thêm mạnh mẽ có lực, huyền hư thần kỳ, ẩn chứa khí tức nuốt chửng sông núi.
Tiếp đó giọng nói của Phương Nguyên vang lên một cách từ tốn mà ngâm nga: "Ngũ hành Trúc Cơ, thiên lôi tôi thể!"
"Sảng khoái!"