"Phương Nguyên, ngươi đã Trúc Cơ thành công, sao không ra mà nhận lấy cái chết?"
Ở bên ngoài núi Vân Phù, Cam Long Kiếm đã đứng lơ lửng giữa không trung, pháp lực toàn thân nổi lên lay động lúc nào cũng cuốn lên từng trận cuồng phong, mây bay đầy trời bị khí cơ toàn thân hắn ta xé tan rồi tụ lại, thế mà lại có một cảm giác mưa gió khuấy động, trời đất mù mịt.
Phương Nguyên bây giờ mặc dù chỉ vừa mới Trúc Cơ thành công nhưng dù sao cũng là kết thành ngũ hành đạo cơ hiếm thấy ở Vân Châu, chỉ vỏn vẹn lần này cũng đủ khiến cho hắn được xem trọng. Nhất là vốn dĩ Cam Long Kiếm chẳng để Phương Nguyên vào mắt, thế nhưng núi Phù Vân sau mỗi một cái khí thế nhất mạch Trúc Cơ phóng lên từng lúc, đến tận bây giờ lại khiến hắn ta cảm nhận được sự uy hiếp, lại càng làm cho lòng Cam Long Kiếm phẫn nộ. Nay hắn ta rất cần phải giẫm nát Phương Nguyên vào vũng bùn mới tìm về được cảm giác cao cao tại thượng!
Sâu trong thâm tâm Cam Long Kiếm lại càng mờ hồ lo lắng một điều.
Nếu Thanh Dương Tông thật sự không tiếc tất cả cũng phải che chở người đệ tử này, như vậy thì chính bản thân hắn ta phải làm sao bây giờ?
Cách duy nhất chính là đệ tử Thanh Dương Tông mau đi ra nhanh một chút, nhanh tay động thủ!
Thế nhưng khiến cho Cam Long Kiếm thất vọng là sau khi hắn ta hét to, đợi một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Phương Nguyên đâu cả.
Bên trong núi Vân Phù Cam vắng vẻ hiu quạnh không thấy nửa bóng người.
"Cái kẻ thủ trận kia, nếu đệ tử Thanh Dương Tông đã Trúc Cơ thành công tại sao ngươi còn không thả hắn ra?"
Trong lòng Cam Long Kiếm thầm dâng lên một cảm giác không ổn, lớn tiếng nói với người thủ trận núi Vân Phù.
Trưởng lão Thượng Thanh Sơn thủ trận cũng dang dồn hết tinh thần nhìn chằm chằm vào bên trong núi Vân Phù, vẻ mặt biến đổi không ngừng, cũng chẳng biết suy nghĩ gì, nghe được tiếng quát của Cam Long Kiếm, ông ta hơi ngẩn ra, cười lạnh nói: "Hắn còn chưa kết thúc Trúc Cơ, sao ta lại có thể thả hắn ra chứ?"
"Cái gì?"
Cam Long Kiếm chợt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn qua với vẻ kinh ngạc.
Lúc này trên bầu trời núi Vân Phù một luồng khí cơ xông lên đang từ từ thu lại.
Một luồng khí cơ có khí cơ ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, không ngừng sinh sôi tự động biến đổi, rõ ràng đã đạt đến sự hoàn mũ nhưng vẫn chưa thu khí tức lại, chấm dứt Trúc Cơ vẫn từ từ di chuyển, bên ngoài núi Vân Phù có thể nhìn thấy một luồng khí cơ càng phóng càng cao, lại từ tốn đi lên như một ngọn núi cao nhất của núi Vân Phù, đứng thẳng trên đỉnh núi.
Đến lúc này thì người ở phía ngoài không chỉ nhìn thấy khí cơ của Phương Nguyên.
Bọn họ đã trực tiếp thấy được bóng dáng của hắn.
Trúc Cơ đến lúc này là đã rất cần gom lại pháp lực toàn thân hoàn thành một bước cuối cùng của Trúc Cơ, nếu không tiếp tục mà kéo dài thì khó tránh khỏi việc phát sinh biến cố, thế nhưng Phương Nguyên vẫn cứ một mực không làm như thế mà chỉ chậm rãi nâng hai tay lên, kết pháp ấn trước ngực.
"Hắn muốn làm gì thế?"
Bỗng chốc có người gào to lên, khi hỏi câu này thì chắc đã đoán ra được vấn đề.
"Con kiến hôi này..."
Trong phút chốc Cam Long Kiếm cũng biến sắc, hai mắt tập trung nhìn.
"Không ổn rồi, đệ tử Thanh Dương Tông, ngươi mau dừng tay lại!"
Ngay cả thủ trận giả trông chừng Hộ Sơn Đại Trận núi Vân Phù, vị trưởng lão trẻ tuổi Thượng Thanh Sơn kia cũng đột nhiên biến sắc, trầm giọng rống to lên: "Thiên đạo Trúc Cơ là phương pháp Trúc Cơ thế gia từ xưa trong truyền thuyết, tuyệt đối không dám mạo hiểm, trước sau cần phải chuẩn bị bí pháp và linh đan bảo dược, nhiều không đếm xuể, nay ngươi không có vật gì, nghìn lần không nên thử nghiệm như thế!"
"Xôn xao...!"
Theo tiếng hét lớn vang lên, tất cả mọi người đồng loạt biến sắc.
Khá lắm đệ tử Thanh Dương Tông!
Khá lắm Phương Nguyên!
Hắn chạy đên đỉnh núi cao nhất núi Vân Phù chính là muốn đón thiên lôi?
Lại muốn trải nghiệm thiên đạo Trúc Cơ ư?
Gặp quỷ rồi, tên nhóc này lá gan thật lớn mà, cũng quá coi thường chuyện tu hành!
Thiên đạo Trúc Cơ là chuyện đơn giản như thế sao?
"Ta cũng biết thiên đạo Trúc Cơ không đơn giản như vậy, nhưng lúc này ta thật sự Trúc Cơ chưa đạt đến sự hoàn mỹ!"
Mà lúc này Phương Nguyên đứng trên đỉnh nói cũng khẽ cao mày.
Lúc trước bên trong thôi diễn của hắn, ngũ hành Trúc Cơ phần đầu cũng đã gian nan vô cùng, mà một bước cuối cùng này lại càng khó khăn hơn ngũ hành Trúc Cơ phần đầu nữa, Phương Nguyên cũng đã từng phân vân, có cần phải bỏ qua một bước cuối cùng này hay không, chỉ lấy ngũ hành Trúc Cơ!
Giảm một bước này đi cũng đã vượt qua rất xa dự đoán của những người khác, căn bản cũng phù hợp với sự trông mong của hắn.
Thế nhưng Phương Nguyên vẫn có chút không cam tâm!
Bởi vì hắn biết thực lực hiện tại của bản thân, cũng biết thực lực của Cam Long Kiếm!
Cho dù hôm nay chính hắn là ngũ hành Trúc Cơ, nhưng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Trúc Cơ, chống lại Cam Long Kiếm thì chỉ là tìm chết!
Vì thế Phương Nguyên vẫn muốn tiếp tục đi bước đi này!
Mà một bước này đúng là hắn đã từng thôi diễn qua, một bước khó khăn nhất!
Phương pháp thôi diễn chỉ có thế chỉ cho Phương Nguyên một con đường, nhưng con đường này khó đi bao nhiêu thì Thuật Thiên Diễn chẳng lo lắng.
Phương Nguyên đã biết con đường này, có thể đi cũng có thể bỏ qua!
Chỉ là trong lòng Phương Nguyên, sự không cam lòng rất nặng: "Nếu ta không biết con đường này thì cũng sẽ như thế rồi!"
"Nhưng nếu ta đã biết rõ còn có đỉnh núi cao hơn lại sợ khó mà dừng lại, chẳng lẽ đã phụ lòng với tâm huyết cho đến nay hay sao?"
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này thì Phương Nguyên cũng chẳng hề do dự.
Thình lình hắn kết pháp ấn, rồi tiếp đó liên tục trải qua sự thay đổi, như hình hóa ảnh, khí cơ ầm ầm hiện ra.
Cũng trong khoảnh khác này trên đỉnh đầu Phương Nguyên, vùng trời núi Vân Phù bắt đầu có mây đen dày đặc đang từ từ tụ lại đây, tựa như đất trời sụp đổ, mây khắp trời không ngừng lao về phía Phương Nguyên, tựa như muốn thông qua Phương Nguyên, trời và đất nối nhau thành một chỗ.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Cùng lúc đó bên trong mây đen kia xuất hiện ánh chớp như ẩn như hiện.
Bên trong đám mây có vô số tia chớp như ẩn như hiện rất gặp được.