Trong tiếng gầm đầy oán giận, pháp lực của hắn ta đột ngột tăng vọt, khí cơ bao phủ cả một mảnh hư không.
Sau đó, con nghê thú kia cũng lớn tiếng gầm rống, cõng Cam Long Kiếm vọt thẳng về phía núi Vân Phù.
Đến lúc này, Cam Long Kiếm đã chân chính nổi giận!
Trước đó, tuy hắn ta cũng có tính toán riêng, muốn một mình nuốt cả công trạng lớn này, nhưng dù sao cũng đã suy tính trước sau cặn kẽ, chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ thất bại như vậy. Sau đó, hắn ta lại phát hiện tính toán của mình suýt thì đổ bể, cho nên đã hoảng sợ không ít. Hắn ta cực kì hận Thanh Dương Tông, còn tưởng thích khách của Cửu U bị trưởng lão Kim Đan của Thanh Dương Tông đánh lui nên càng thêm phẫn hận, quyết định lần này sẽ tự mình ra tay...
Bởi vì hắn ta khá chắc chắn một điều, Thanh Dương Tông vẫn còn e sợ...
Dù rằng bọn họ dám âm thầm ra tay đối phó với thích khách Cửu U Cung nhưng hẳn cũng không dám công khai đối phó với mình, dù sao thì ngoài mặt bọn họ không dám công khai đối kháng thành Nam Hoang và Âm Sơn Tông, bằng không, bọn họ cũng không cần tuyên bố ra ngoài là đã trục xuất Phương Nguyên khỏi tông môn, dưới tình huống như vậy, bọn họ âm thầm động tay động chân thôi thì cũng không sao, nhưng nếu bọn họ đã thực sự công khai đưa trưởng lão Kim Đan ra ngăn cản mình thì vấn đề này đã trở nên nghiêm trọng rồi đó.
Trưởng lão Kim Đan có cấp bậc rất cao, nếu đã ra tay thì đó là một chuyện có ảnh hưởng cực lớn, sao còn có thể phủi sạch quan hệ được?
Oành oành!
Vô số ý tưởng lóe lên trong đầu Cam Long Kiếm, hắn ta phi thân nhanh chóng về phía núi Vân Phù.
Sát khí trên người hắn từng lúc từng lúc cao dần, xông thẳng lên mây...
...
...
“Khí đồ Thanh Dương Tông?
“Ngươi tới núi Vân Phù làm gì?
Vào lúc này, trước núi Vân Phù, những người đang canh gác đại trận cũng kinh hãi cực kì.
Nhiệm vụ thủ vệ núi Vân Phù do người của ngũ đại tiên môn Việt Quốc thay nhau thực thi, hôm nay đến lượt một vị trưởng lão Thượng Thanh Sơn làm nhiệm vụ, ở vị trí này của ông, tin tức dĩ nhiên cực kì linh thông, cho nên cũng đã nghe nói đến chuyện mới phát sinh ở Thanh Dương Tông, bởi vậy, khi thấy Phương Nguyên, ông cũng cả kinh không ít, thầm nhủ: Ngươi không nhanh chóng chạy trốn đi, còn chạy đến núi Vân Phù làm gì?
Như vậy chẳng phải muốn chết hay sao?
“Phương Nguyên, không có lệnh phù do ngũ đại tiên môn ban thưởng, chúng ta không thể cho ngươi vào núi Vân Phù, huống chi, ngươi đã không còn là đệ tử Thanh Dương Tông, chúng ta càng không thể để ngươi vào được, thiên hạ rộng lớn như vậy, cơ duyên tạo hóa khắp nơi, nhiều không đếm xuể, ngươi cũng không cần thiết phải vào núi Vân Phù này, thừa dịp hiện giờ... hiện giờ còn chút thời gian, ngươi đi nhanh đi, bằng không... e là tai họa sắp tới rồi...
Trên đại trận, vị trưởng lão Thượng Thanh Sơn không lớn tuổi lắm nhìn xuống Phương Nguyên, hơi cau mày trầm giọng khuyên.
Có rất nhiều điều, ông không dám nói rõ, chỉ có thể ngầm khuyên Phương Nguyên mau chóng trốn đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.
“Không có lệnh phù, không thể vào núi Vân Phù.
“Không phải đệ tử ngũ đại tiên môn, cũng không vào được núi Vân Phù.
Hiển nhiên Phương Nguyên đã tính toán chu đáo rồi, bấy giờ hắn khẽ lên tiếng: “Nhưng ta có cách này, có thể khiến các vị cho ta vào.
Dứt lời, hắn phất ống tay áo một cái, tế ra một quyển trục trống không, sau đó lấy ngón tay làm bút, nhanh chóng viết lên đó mấy chữ, vừa viết vừa nói: “Trong đợt thí luyện ở hồ Ma Tức, nhân việc ta có công với ngũ đại tiên môn, tuần tra sứ của Tiên Minh ban thưởng cho ta ba nghìn công đức, hôm nay ta muốn vào núi Vân Phù, mượn địa mạch lực của ngũ đại tiên môn để Trúc Cơ, nếu được thông qua, xin tự nguyện dâng ba nghìn công đức này tặng cho ngũ đại tiên môn.
Lời vừa dứt, tay cũng viết xong, sau đó hắn bắn pháp ấn của mình vào quyển trục, vung nó lên giữa không trung.
Trên đại trận, trưởng lão Thượng Thanh Sơn nhìn quyển trục Phương Nguyên dâng lên, lập tức ngẩn người, đúng là khế ước Phương Nguyên đã viết, nguyện dâng tặng ba nghìn công đức của mình cho ngũ đại tiên môn, xem ra hắn đã có chủ ý, muốn mua đường vào núi!
Điều này làm cho ông nhíu chặt mày, trong thời gian ngắn thật đúng là không biết nên làm thế nào cho phải.
Lấy ba nghìn công đức đổi một cơ hội bình thường vào Trúc Cơ trong núi Vân Phù, điều này đương nhiên có thể được, thậm chí, đối với ngũ đại tiên môn mà nói, đây quả thực là một vụ làm ăn có lời to.
Bình thường, ngũ đại tiên môn chỉ ước gì có người làm như vậy thôi, nhưng dù sao, lần này lại là Phương Nguyên muốn làm thế, việc này khiến trưởng lão Thượng Thanh Sơn thoáng do dự.
“Khí đồ Phương Nguyên của Thanh Dương Tông, ngươi giết người cướp bảo vật, tội không thể tha, còn muốn chạy trốn tới khi nào?
Nhưng đúng vào lúc này, phía tây bầu trời bỗng có một âm thanh hùng hổ truyền đến, ầm ầm vang lên, như tiếng sấm rền, cùng với đó là một luồng sát khí và uy áp hùng hồn khó có thể hình dung, đi kèm tiếng dị thú rít gào, mọi người nghe được đều kinh hoảng trong lòng, biết chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông đã đuổi tới nơi rồi, nghe thanh âm của hắn ta thì biết, cự li đã cực kì gần nơi này.
“Ngươi đã nghĩ kĩ rồi?
Đến nước này, trưởng lão Thượng Thanh Sơn không kịp nhiều lời, lập tức cúi người, sắc mặt ngưng trọng nhìn Phương Nguyên, hỏi.
Phương Nguyên gật đầu, bình tĩnh đáp: “Đã nghĩ kĩ.
“Vậy thì, ngươi vào đi.
Trưởng lão Thượng Thanh Sơn phất ống tay áo một cái, hộ sơn đại trận phía dưới liền xuất hiện một bậc thềm đá.
Phương Nguyên không nhiều lời, quay đầu nhìn thoáng qua bóng chân truyền Âm Sơn Tông đang đuổi tới, sau đó xoay người bước lên thềm đá.
Một khắc này, sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ, lòng thầm nói với chân truyền Âm Sơn Tông: “Cảm tạ ngươi!
“Nếu không phải vì ngươi, ta còn không có can đảm làm như vậy...