Đại Kiếp Chủ

Chương 353: Vào núi vân phù (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Phương Nguyên sư đệ, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì thế?

Tôn quản sự lo lắng ra mặt, vừa bay bên cạnh Phương Nguyên vừa bất đắc dĩ hỏi.

Không chỉ có Tôn quản sự, cả Chu tiên sinh cùng với đám đệ tử Thanh Dương Tông chưa rời đi cũng đều hết sức bất đắc dĩ trước quyết định bất ngờ của Phương Nguyên.

Bọn họ không hiểu, Phương Nguyên khó khăn lắm mới chạy thoát ra ngoài, vì sao không nhân cơ hội này cao chạy xa bay mà lại nhất định phải quay về, lại còn hiên ngang xông về phía núi Vân Phù không hề che dấu tung tích như vậy, đối với thích khách Cửu U và chân truyền của Âm Sơn Tông mà nói, cung cách hiên ngang rùm beng tiến tới núi Vân Phù như vậy, thật không khác gì khiêu khích, nói theo cách khác thì chính là tìm đường chết...

Nếu ba vị chấp sự già còn ở đây hẳn sẽ không nói một lời mà cột Phương Nguyên lôi đi luôn, nhưng bọn họ lại không phải các vị chấp sự, bởi vậy tuy trong lòng không sao hiểu được thì cũng chỉ có thể mơ màng đi theo Phương Nguyên, bay thẳng một đường về phía tây bắc Việt Quốc.

“Đi đến núi Vân Phù, đương nhiên là để Trúc Cơ rồi.

Phương Nguyên không nhiều lời, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, hắn đã quyết ý.

“Ây da, Trúc Cơ đúng là một việc lớn, nhưng bây giờ ngươi qua làm gì chứ? Huống hồ, dù ngươi Trúc Cơ xong thì cả thích khách Cửu U và chân truyền Âm Sơn Tông đều không phải hạng người mà một tu sĩ Trúc Cơ mới tinh như ngươi có thể đối phó được. Không phải là ngươi lại định trông cậy vào sư huynh ta đây giúp ngươi xử lí cường địch đấy chứ? Thực ra mặc dù ta cũng có chút bản lĩnh nhưng không có lớn đến thế đâu, ta giúp ngươi một lần còn được, chứ chính diện đối địch với Cửu U Cung thì ta làm không nổi...

Tôn quản sự bay bên cạnh Phương Nguyên, lải nhải liên hồi.

“Haiz, bản thân đã thế này mà còn dám phê bình những thích khách khác nói nhiều cơ đấy.

Phương Nguyên cũng cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng, có điều lúc này lại không có tâm trạng đâu mà nhiều lời cùng Tôn quản sự.

Đối với thân phận chân thật của Tôn quản sự, dĩ nhiên Phương Nguyên cũng khá là tò mò, nhưng lúc này hắn không có thời gian hỏi thăm gì nhiều...

Hắn chỉ liên tục nghĩ đi nghĩ lại chuyện mình cần làm để khắc sâu vào lòng!

“Cam Long Kiếm...

Trước mắt hắn như vừa lóe lên bóng dáng gã chân truyền Âm Sơn Tông kia, Phương Nguyên âm thầm nghiến chặt răng.

Lòng vốn đang có một chút do dự, nhưng ngay tại lúc này, chút do dự ấy đã hoàn toàn tiêu tan thành mây khói, lòng hắn trở nên cực kì kiên định.

“Trước đây bởi không có nắm chắc, không dám nếm thử thực hiện ý định này, nhưng nay...

“Dù không có nắm chắc thành công, ta cũng sẽ vẫn làm như vậy!

Nghĩ đến ý niệm này, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo cực kì.

“Vèo!

Phương Nguyên khống chế pháp bảo phi hành tăng tốc, như một ngôi sao băng bay xẹt về chân trời, hướng thẳng về phương bắc.

Không lâu sau đó, trước mắt bọn họ đã hiện lên một tòa núi non đen xỉn lừng lững, nằm ngay cạnh con sông, núi không cao lắm nhưng lại rất hùng vĩ. Đó là một rặng núi màu đen, bên trên không có cỏ cây gì, còn có thể thấy được vô số lỗ thủng, chi chít khắp nơi, trên vùng không trung ở đỉnh núi có rất nhiều trận quang lóe ra, cả một ngọn núi lớn đều đã bị đại trận bao quanh chặt chẽ.

Bốn phương tám hướng quanh núi có vô số người tu hành dò xét tuần tra trên không trung, thủ vệ cực kì nghiêm mật.

“Thật sự tới núi Vân Phù ư?

“Quả thật là muốn Trúc Cơ?

“Đứa nhỏ này đang nghĩ gì vậy nhỉ?

Mọi người đều vừa sốt ruột vừa lo lắng, nhao nhao hỏi, nhưng Phương Nguyên lại không trả lời, làm bọn họ nóng ruột vô cùng.

Chỉ có Chu tiên sinh ngập ngừng muốn nói lại thôi, ông hiểu đệ tử của mình, biết tính tình Phương Nguyên quật cường cứng cỏi thế nào, im lặng không đáp bao lâu, mặt còn sầm xuống như vậy, chắc chắn trong lòng đã có quyết định rồi, bất kể là ai cũng đừng nghĩ kéo hắn lại được!

Nhưng quật cường thế cũng tốt, ít nhất có thể chắc chắn được một điều, hắn không phải kẻ ngu ngốc!

“Khí đồ Phương Nguyên của Thanh Dương Tông, muốn vào núi Vân Phù để Trúc Cơ...

Vào lúc này, Phương Nguyên hạ người từ trên cao xuống, “oành’ một tiếng, tạo thành một hố to trên mặt đất, sau đó hắn chậm rãi đứng dậy từ trong hố, nhìn về mặt tây của núi Vân Phù, nơi có cánh cổng vào đại trận bảo vệ núi, trầm giọng quát to, thanh âm lanh lảnh, truyền khắp bốn phương.

...

...

“Người kia thực sự đến núi Vân Phù ư?

Cũng vào lúc này, ở một nơi cách núi Vân Phù chưa đến nghìn dặm, sắc mặt chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông thoáng hiện một tia vui mừng.

Con nghê thú đứng bên cạnh hắn ta đang lắc lư cái đầu to bự, hướng về phía núi Vân Phù gầm gừ từng tiếng.

“Công tử, người kia biết rõ ràng rằng quay đầu lại chính là con đường chết, vì sao hắn dám nói đến là đến, lẽ nào trong chuyện này còn có bẫy rập gì?

Tiểu nô kia cực kì kinh ngạc, thận trọng hỏi.

“Mặc hắn sắp sẵn bẫy rập gì, ta cũng cần phải bắt được hắn!

Trong mắt Cam Long Kiếm lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn ta trầm giọng bảo: “Thứ đã vào tay chẳng lẽ còn để nó chạy mất? Trước đó là do ta tính toán sai, không ngờ được Thanh Dương Tông này lại lớn mật như vậy, dám phái trưởng lão ra tay, đoạt người trong tay thích khách Cửu U, nhưng hôm nay ta muốn tới xem xem, nếu ta tự mình ra tay, trưởng lão Kim Đan của Thanh Dương Tông liệu có dám cản ta?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)