Phương Nguyên đã có hơn ba năm không gặp lại vị ân sư thụ nghiệp ở Tiên Tử Đường ngày ấy, trong lòng vẫn luôn nung nấu một ý định, rằng lúc nào thì nên đến thăm hỏi vị ân sư nơi cố hương này một chuyến. Nhưng hắn không thể ngờ rằng, chưa đợi được đến lúc mình tới bái phỏng vị ân sư này thì nay, dưới tình huống nguy cấp như vậy lại thấy được Chu tiên sinh, tận mắt chứng kiến lão nhân gia không chút nghĩ ngợi lao vào màn đêm chết chóc, Phương Nguyên lập tức kinh hãi vô cùng.
“Chu tiên sinh...
Hắn kêu to, định lao tới ngăn cản.
Hắn biết, tu vi của Chu tiên sinh không cao, nếu ông lao vào đó, nhất định sẽ mất mạng.
“Ngươi làm gì thế?
Vị chấp sự già kinh hoảng, vươn tay tóm chặt vai Phương Nguyên.
“Không thể tiếp tục như vậy nữa, bọn họ sẽ chết hết...
Phương Nguyên kêu lớn, dùng hết pháp lực toàn thân mà vùng vẫy mong thoát ra.
“Nếu bọn họ không chết, ngươi làm sao có thể tìm được đường sống?
Nét mặt vị chấp sự thoáng hiện một tia phẫn nộ, ông dùng hết toàn lực ấn chặt Phương Nguyên lại.
“Chỉ vì tìm đường sống cho một mình ta mà làm như vậy, có đáng không?
Phương Nguyên đã hoàn toàn không thể duy trì vẻ bình thản thờ ơ thêm được nữa, hắn gào lên: “Ta biết tông chủ muốn các vị nhất định phải đưa ta rời đi, nhưng các vị có từng nghĩ tới, làm như vậy liệu có đáng giá không? Mạng của ta đáng giá cho các ngươi hi sinh cái giá lớn đến như vậy để bảo hộ sao? Một đường này, đã có bao nhiêu người hi sinh rồi? Ta cùng bọn họ thậm chí còn chưa từng quen biết, sao đáng để bọn họ chết thay ta?
“Nếu tông chủ đã dặn dò như vậy thì tất sẽ có nguyên do riêng.
Đối mặt với những tiếng thét gào của Phương Nguyên, vị chấp sự kia chỉ trầm giọng nói: “Ngươi không cần băn khoăn đến những điều này!
“Tông chủ chưa chắc đã làm đúng hoàn toàn!
Phương Nguyên rống giận, một thân Huyền Hoàng chi khí từ từ dâng lên, thanh khí quanh quẩn bên người.
Tay của vị chấp sự già thậm chí đã bị thân pháp lực này của hắn đẩy bắn ra, không thể kềm chế hắn được thêm nữa.
Phương Nguyên tránh thoát khỏi tay vị chấp sự kia rồi bèn nhanh chóng phi thân ra mười mấy trượng, vọt tới bên người Chu tiên sinh như điện xẹt, một tay tóm lấy cánh tay ông, tay kia lật ngang vung kiếm trước ngực, lập tức bên tai vang lên một loạt tiếng va chạm “keng keng keng không dứt, vô số kiếm quang ào ào lao đến đều đã bị một kiếm của Phương Nguyên ngăn trở, sau đó hắn kéo Chu tiên sinh lại, thân hình di chuyển như quỷ mị, nháy mắt đã lùi về phía sau hơn mười trượng...
“Là ngươi...
Đến tận lúc này, Chu tiên sinh mới quay đầu lại nhìn, sau đó hơi ngẩn người, sắc mặt lộ vẻ kinh hỉ.
“Tiên sinh, sao đệ tử có thể để tiên sinh liều mình vì ta được?
Phương Nguyên nhìn Chu tiên sinh, miệng mấp máy, lại chẳng biết nên nói gì cho phải, lồng ngực nặng nề như bị đè dưới tảng đá nghìn cân.
“Tốt, tốt, tốt lắm...
Chu tiên sinh lại chẳng tỉ mỉ nghe kĩ lời hắn nói, lúc này ông thấy được Phương Nguyên, đồng thời cũng thấy được vị chấp sự già vội vã tới che chắn trước mặt Phương Nguyên, lòng đã nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, từng nếp nhăn trên nét mặt già nua đều như giãn ra, ông ha hả cười lớn: “Ta cũng không ngờ được, lần này Thanh phù xuất hiện đầy trời, triệu tập các đệ tử, lại là vì để che chở ngươi, tốt quá, vậy thì tốt quá rồi...
Nói đoạn, ông thở dài: “Không lâu trước đây, ta vừa nhận được tin, nói là Thanh Dương Tông không muốn chống lại Nam Hoang Yêu Vương cùng với Âm Sơn Tông, bị buộc phải nhốt ngươi vào tử lao, lòng còn căm giận vô cùng, chỉ muốn lập tức lao tới tiên môn hỏi cho rõ, dọc đường đi lại gặp Thanh Dương phù, ta nghĩ vẫn nên đến xem thế nào đã... Thì ra là vì đưa ngươi rời đi, tốt, quá tốt rồi, chuyến đi tới Thanh Dương Tông này của lão phu không còn cần thiết nữa.
“Tiểu Phương Nguyên không sợ, nhìn vi sư giúp ngươi mở một đường máu...
Lão nhân gia nói đến đây, trường kiếm bỗng vung lên, lại muốn lướt qua Phương Nguyên lao về phía trước.
“Ý của ta không phải như vậy...
Phương Nguyên vừa sợ hãi vừa bất đắc dĩ, vội vàng kéo Chu tiên sinh lại, muốn tự mình vọt tới, nhưng đột nhiên, một khổn tiên tác từ sau lưng hắn bay qua, vòng quanh người hắn quấn liền mấy vòng, trói chặt toàn thân hắn lại, tay chân đều không thể động đậy...
Vị chấp sự già kia, đã thừa dịp hắn không chú ý bèn trói hắn lại rồi.
“Mau buông ta ra...
Phương Nguyên phẫn nộ kêu lên, lòng đã căm tức cực kì, ánh mắt nhìn vị chấp sự kia cũng tràn đầy không cam tâm.
Ngay cả Chu tiên sinh cũng quay sang nhìn chấp sự, vẻ mặt khó hiểu.
Vị chấp sự già kia chỉ lạnh nhạt nói rằng: “Chuyện tông chủ làm là đúng hay sai, còn phải xem xem tương lai ngươi làm được tốt hay không tốt, nếu ngươi thực sự có lòng, thì đừng nên để những người này chết vô ích, cũng chớ quên rằng từng có nhiều người đã vì ngươi mà chết đến như vậy, hãy để sự hi sinh của bọn họ có giá trị đi.
“Nhưng ta...
Phương Nguyên nghe ông nói như thế, trong lòng chất chứa vô số lời muốn tỏ nhưng phút này lại chẳng thể nói ra.
Bấy giờ, ngay trước mặt hắn, những đệ tử Thanh Dương Tông này đều đang tràn về từ bốn phương tám hướng, sau đó ra sức lao về phía thích khách Cửu U. Trong những người này, thậm chí còn có một số người có thực lực chẳng bằng mình, bọn họ đối mặt với bí pháp Cửu U Cung do ba vị câu điệp sứ kia thi triển ra, rõ ràng biết mình không thể lay chuyển nổi nhưng vẫn không chần chừ lao vào, tình thế này, nói là hai bên ác chiến với nhau, chẳng thà nói là bọn họ đang lao đầu chịu chết thì đúng hơn.
Hiển nhiên vị chấp sự già này cũng hiểu rõ điều đó, nhưng ông vẫn không mảy may mềm lòng...
Lúc này ông đã không còn biện pháp nào khác, chỉ có yêu cầu những đệ tử Thanh Dương Tông này đi chịu chết thì may ra mới tạo được một con đường sống cho Phương Nguyên.
Có điều, ông đã quan sát hồi lâu, lòng dường như đã bắt đầu tuyệt vọng.
Ông hoàn toàn không nhìn ra khe hở của bí pháp Dạ Bố này ở đâu, không biết nên làm thế nào để phá được nó.
Sợ rằng chỉ có trưởng lão cảnh giới Kim Đan tới đây may ra mới phá được thứ yêu pháp này.
“Bắt lấy gã đệ tử Thanh Dương Tông kia, lên!
Đúng vào lúc này, một vị câu điệp sứ của Cửu U Cung thấy thời cơ đã đến, bèn đột ngột hạ lệnh.
Theo mệnh lệnh của gã, lập tức có vô số thích khách Cửu U ào ào lao tới, xông thẳng về phía Phương Nguyên.
Màn đêm vô biên vô tận kia cũng chậm rãi quét tới...
“Bảo vệ mục tiêu!
Trong đám đệ tử Thanh Dương Tông chợt có người lớn tiếng hét lên, liều mạng quay người lao đến che chở cho Phương Nguyên.