Dĩ nhiên bọn họ đều biết tầm quan trọng của ba trăm dặm cuối cùng này, thích khách Cửu U cũng không phải không biết, bọn họ muốn vượt qua, thích khách Cửu U nhất định sẽ không để bọn họ xông qua, như vậy, khi ông triệu tập đệ tử Thanh Dương Tông, chuẩn bị dồn sức đánh một trận lớn, xông qua đoạn đường cuối cùng này, thích khách Cửu U cũng sẽ tìm mọi biện pháp triệu tập mọi thích khách trong phạm vi Việt Quốc, cùng bọn họ liều chết một trận.
“Với chút bản lĩnh đó của Thanh Dương Tông các ngươi thì e là chưa đủ tư cách khiến cho Cửu U Cung bồi thường sạch cả vốn gốc đâu...
Ngay khi hai bên đang so kè đấu khẩu, một đạo Thanh Phiên khác bỗng từ trong đụn mây đen bay ra.
“Câu điệp sứ thứ hai ư...
Ánh mắt vị chấp sự lại lạnh đi vài phần, lòng đã nổi lên hàn ý.
Câu điệp sứ, đó là thích khách Cửu U chấp chưởng Thanh Kỳ, bọn họ đã không phải là sát thủ thông thường mà là đại thích khách thuộc cảnh giới Trúc Cơ, nắm giữ bí pháp Cửu U, kẻ như thế, dù thả tới bất kì địa phương nào đều là một loại nhân vật đáng sợ, một vị câu điệp sứ trước đó cũng đã đủ để bọn họ chật vật khó khăn đến thế, nay lại xuất hiện đạo Thanh Phiên thứ hai, đồng nghĩa với việc đã có vị câu điệp sứ thứ hai chạy tới nơi này...
Điều này khiến bọn họ không hiểu nổi, trong phạm vi Việt Quốc, có thể có một vị câu điệp sứ đã là rất hiếm có rồi, vậy thì vị thứ hai này, là từ đâu tới?
“Cửu U Cung, lời nói gói vàng, nói ngươi phải chết lúc canh ba mà để ngươi sống đến canh năm thì đã là lỗi của chúng ta, nhưng cũng may, Cam công tử muốn nhận người sống, cho nên cũng chưa coi là thất hứa, nhưng hai người chúng ta lấy bí pháp truyền tống mà đến đây, nên mau chóng hoàn thành vụ làm ăn này đi thôi.
Ngay khi vị chấp sự già vừa nảy sinh nghi hoặc trong lòng, lại có một thanh âm vang lên.
Lần này, là ở phía sau ông!
Ông quay phắt lại, sau đó, liền thấy được đạo Thanh Phiên thứ ba!
Cảnh này khiến ông ngừng thở một nhịp, thật không ngờ, vị câu điệp sứ thứ ba cũng đã xuất hiện!
Trong lãnh địa của Việt Quốc nho nhỏ, thế mà có thể tụ tập đến ba vị câu điệp sứ...
E rằng lực lượng này đã đủ để ám sát một vị trưởng lão tiên môn nào đó rồi đi?
“Lát nữa bọn ta sẽ tạo cơ hội cho ngươi, ngươi tự mình chạy đi, nhé!
Vị chấp sự không nhiều lời, chỉ quay đầu sang phía Phương Nguyên, nhỏ giọng dặn một câu.
Phương Nguyên không trả lời, bởi chấp sự nói vậy không phải là hỏi ý kiến hắn.
Ông chỉ đơn thuần báo cho hắn biết quyết định này mà thôi!
“Đệ tử Thanh Dương Tông, có yêu tà Cửu U làm loạn, giết sạch không tha.
Vị chấp sự già kia không nói gì thêm mà đột ngột đề cao giọng, quát lên một tiếng.
“Soạt soạt soạt...
Theo tiếng thét lớn của ông, xung quanh đó, đám đệ tử Thanh Dương Tông đồng loạt tế ra các loại pháp bảo, liều mạng xông về phía trước, thích khách Cửu U cũng quát to một tiếng, lao đến, nhưng có thể thấy rõ, bọn họ đã từng nếm đủ thiệt hại trước đám đệ tử Thanh Dương Tông liều mạng rồi, cho nên lúc này đã có kinh nghiệm, ba vị câu điệp sứ đồng thời huýt dài một tiếng, ba đạo Thanh Phiên bay vụt lên trời.
Tới giữa không trung, ba đạo Thanh Phiên va vào nhau, lập tức ô quang tán xạ khắp chốn.
Bầu trời vốn mới là hoàng hôn vừa đổ, mà lúc này, trời đất đã biến thành u tối như giữa khuya.
Mọi ánh sáng trong đất trời đều biến mất, giơ tay trước mặt cũng không thấy ngón.
Ba vị câu điệp sứ cùng ra tay, nhưng lại không phải có ý liều mạng cùng đệ tử Thanh Dương Tông, điều thích khách Cửu U không thạo nhất chính là liều mạng, ba người bọn họ cùng tới là để thi triển một đạo bí thuật vốn chỉ có Hồng Phiên câu điệp sứ mới có khả năng thi triển ra...
Bí pháp thứ tư của Cửu U: Dạ Bố!
Chẳng biết đã có bao nhiêu đệ tử Thanh Dương Tông bị màn đêm này bao phủ, lặng yên ngã xuống.
Màn đêm này, lại như thể một Quỷ Môn Quan!
Nhưng tại một phía hư không, trên bầu trời vẫn chấp chới một đạo Thanh Dương Hộ Đạo phù!
Có đạo phù kia, xung quanh vẫn có vô số đệ tử Thanh Dương Tông, bỏ xuống mọi bận rộn trên tay, lao tới trợ trận!
Lúc này, vị chấp sự già không ra tay, ông cũng không để Phương Nguyên ra tay.
Ông chỉ lẳng lặng quan sát, muốn tìm một con đường thích hợp, đưa Phương Nguyên rời khỏi nơi này.
Bởi vậy, người ra tay chống trả chỉ có những đệ tử Thanh Dương Tông mới chạy tới, tu vi của bọn họ đều không cao, số lượng tu sĩ Trúc Cơ vô cùng ít, bởi vì, chỉ có những đệ tử Thanh Dương Tông có tu vi không cao thì mới rời khỏi tiên môn, ẩn mình vào hồng trần...
Có lẽ không phải tất cả mọi đệ tử Thanh Dương Tông đều tới.
Có lẽ cũng có đệ tử Thanh Dương Tông thấy được Hộ Đạo phù này lại làm bộ không thấy.
Cũng có thể có người chạy tới, phát hiện thế cục quá nguy hiểm liền lẳng lặng rời đi...
Nhưng bất luận thế nào, vẫn có vô số người chạy tới, sau đó, đi theo chỉ dẫn của Hộ Đạo phù, liều mình xông về phía trước...
Vào lúc này, Phương Nguyên rốt cuộc không thể kìm nén nổi ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy trong tim.
Hắn thấy, một đạo nhân mặc lam bào chạy tới, phóng mình vào màn đêm...
Hắn thấy, một lão gia nhà giàu mặc áo gấm chạy tới, phóng mình vào màn đêm...
Hắn thấy, một vị lang trung cầm quái kỳ chạy tới, phóng mình vào màn đêm...
Cuối cùng, hắn thấy được một người, một người triệt triệt để để làm hắn ngây dại.
Đó là một lão nhân, lưng đã còng xuống, mặc bộ áo bào bằng vải bố màu xám tro, tay cầm một thanh kiếm, vội vã chạy tới.
Giờ khắc này, Phương Nguyên như bị sét đánh trúng, hắn lẩm bẩm: “Chu tiên sinh?