“Bất luận thế nào cũng phải đưa ngươi rời khỏi Việt Quốc...
Vào lúc này, đám người Phương Nguyên vừa trải qua một trận đại chiến, hiện đang tiếp tục chạy về phía trước.
Hai vị chấp sự cùng với một đám đệ tử Thanh Dương Tông đều đã tổn hao không ít dưới những đợt tấn công dữ dội của thích khách Cửu U Cung, đã có rất nhiều người chết, nhưng đám thích khách Cửu U Cung này cuối cùng cũng bị bọn họ giết sạch, lại một lần nữa chiếm được chút thời gian tranh thủ lên đường.
Có điều, trong khi chạy về phía trước, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, phen chạy trốn này, sợ rằng chẳng kéo dài được bao lâu nữa...
Thích khách của Cửu U Cung, một khi đã bám theo ai đó thì hệt như thứ ung nhọt bám chặt vào xương, không đạt được mục đích tuyệt sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng bọn họ như vậy, dường như là đã đoán được mục đích của đám người Phương Nguyên, dọc đường đi này, sẽ chẳng biết lại có bao nhiêu thích khách chặn đường, mà cũng chính bởi vậy, giết xong một đám thích khách này, những đệ tử Thanh Dương Tông còn sống không tản đi mà tiếp tục đi theo đám Phương Nguyên, có người đánh yểm trợ giúp bọn Phương Nguyên, nhiễu loạn khí cơ của người bị truy tung, có người thì đi theo để sẵn sàng chờ động thủ giúp đỡ.
Nhưng đến lúc này, trong lòng Phương Nguyên đã cảm thấy vô cùng khó nói.
Hắn thật không ngờ được, lần chạy trốn này của mình lại có nhiều người vì mình mà chết đến như thế...
Từ trước đến nay, hắn luôn có thói quen một mình làm việc, không quá thích giao tiếp với người khác, cũng không nguyện tiếp nhận quá nhiều nhân quả với người khác.
Người ta bỏ qua hắn, hắn cũng chẳng thèm để ý đến.
Bởi hắn đã có thói quen một mình làm việc, nội tâm cực kỳ vững vàng cường đại, sự lạnh nhạt của người khác không thể thương tổn đến hắn.
Chính việc người khác đối xử quá tốt với hắn mới khiến hắn cảm thấy khó xử.
Hắn không thích nợ người ta, nhưng hiện tại hắn cảm thấy, mình đã nợ người khác nhiều đến nỗi trả không xong được nữa rồi!
Chứng kiến bao nhiêu đệ tử Thanh Dương Tông chết dưới kiếm của thích khách Cửu U Cung chỉ để hộ tống mình, cảm giác này...
“Khẩu dụ của tông chủ cho ba người bọn ta là, coi ngươi như truyền nhân của nhất mạch tông chủ, đưa ngươi an toàn rời khỏi Việt Quốc!
Một người trong hai vị chấp sự già dường như đã nhìn ra suy nghĩ của Phương Nguyên, bèn nói: “Cũng chính vì vậy, chúng ta mới dám tế ra Hộ Đạo phù, triệu hoán đệ tử Thanh Dương Tông đến đây hộ pháp, ngàn năm trước, để hộ tống truyền nhân của nhất mạch tông chủ chạy thoát khỏi sự đuổi giết của yêu ma, ngay cả đại trưởng lão của Thanh Dương Tông đều đã hi sinh dưới móng vuốt yêu ma, hôm nay chúng ta hộ tống ngươi đi, phải hi sinh những người này thì đã coi là gì đâu?
“Đã coi là gì đâu?
Phương Nguyên bất chợt nở nụ cười khổ.
Hắn không ngờ rằng có ngày mình lại có được tư cách hưởng thụ đãi ngộ này, hắn vẫn chưa bái nhập nhất mạch tông chủ mà.
Lại lui một bước mà nói, dù đã bái nhập môn hạ tông chủ, cũng chỉ tính là đệ tử ký danh mà thôi, đâu được coi là truyền nhân chân chính của tông chủ...
Nhưng hôm nay, những người này vẫn kiên quyết làm như thế!
Có lẽ ba vị chấp sự thì không nghĩ nhiều như vậy, bọn họ chỉ cần một khẩu dụ của tông chủ là sẽ sẵn sàng dùng tất cả mọi phương pháp có thể để hoàn thành mục tiêu này, đưa mình rời khỏi Việt Quốc là được, nhưng chính vì điều này lại khiến nội tâm Phương Nguyên chịu dày vò giằng xé thật nhiều...
Mệnh của các ngươi cũng rất đáng giá, cần gì phải vì ta mà vứt bỏ?
Một bước đi, là một trận chiến!
Đi về phía đông ba nghìn dặm, khi đang nghỉ ngơi ở núi Dược Đỉnh, thích khách Cửu U Cung tới rồi, lại mở ra một trận huyết chiến.
Vừa đánh vừa đi, đi đến khu vực sông Tiểu Thanh thì, thích khách Cửu U Cung rẽ nước mà ra, phục kích đoàn người, tử thương thảm trọng.
Lại đi thêm hai nghìn dặm, đến vùng Bạch Nô Lĩnh, thích khách Cửu U Cung ồ ạt xông ra, đệ tử Thanh Dương Tông chết như ngả rạ, ngay cả một vị chấp sự cũng đã bị thích khách giết bằng độc dược, chỉ còn lại một vị chấp sự, kéo theo Phương Nguyên, xông ra khỏi vòng vây, chạy thẳng về hướng Lạc Hà...
Đám đệ tử Thanh Dương Tông lần đầu triệu tập tới đã từ lâu không còn đủ.
Bởi vậy, vị chấp sự già mang theo Phương Nguyên trốn thoát đã triệu tập lần thứ hai, lần thứ ba...
Mỗi một lần tế ra Hộ Đạo phù, đều có vô số đệ tử Thanh Dương Tông lao tới.
Bọn họ chưa từng gặp mặt Phương Nguyên lấy một lần, nhưng tất cả đều không nói hai lời, lập tức hộ tống Phương Nguyên xông ra ngoài.
“Đi về phía trước thêm ba trăm dặm nữa là ra khỏi phạm vi Việt Quốc, qua bên đó chính là lãnh địa của Nguyên Phong Quốc, Nguyên Phong Quốc là một đại quốc tu hành, quy củ cực kì sâm nghiêm, tới đó, thích khách Cửu U hẳn không dám quá mức điên cuồng, hơn nữa, sang đến Nguyên Phong Quốc cũng có người của Tiên Minh trú đóng tại đó, ngươi có thể thông qua người của Tiên Minh nhờ tiếp dẫn đến Vân Đài, sau đó dùng công đức của Tiên Minh để mở đại trận truyền tống...
Vị chấp sự già trầm giọng giảng giải cho Phương Nguyên: “Ba trăm dặm cuối cùng này cũng là cửa ải sau chót.
Nghe vị chấp sự già nói vậy, Phương Nguyên cũng thấy rất có lí, nhưng trái tim vẫn trầm xuống: “Ba trăm dặm cuối cùng này, liệu có thể vượt qua được chăng?
Vị chấp sự của Thanh Dương Tông có thể phân tích ra được tình hình như thế, không lí nào thích khách Cửu U lại không biết.
Nếu chấp sự nghĩ qua được ba trăm dặm này thì con đường kế tiếp sẽ trở nên bằng phẳng thì thích khách Cửu U nhất định sẽ khiến cho ba trăm dặm này càng trở nên khó đi hơn!
“Bọn ta đều có thể không qua được, nhưng ngươi nhất định phải qua!
Vị chấp sự già trầm giọng nói, đi phía trước Phương Nguyên, tay xách một cây thương rỉ sét, chầm chầm tiến bước.
Sau lưng bọn họ là hơn chục vị đệ tử Thanh Dương Tông ăn mặc phục sức khác nhau, tản mạn nối gót bọn họ.
Cách đó không xa, còn có vô số đệ tử Thanh Dương Tông đang tới.
Phía trước, là một mảnh hoàng hôn nặng nề u ám, ngày sắp qua đi, mặt trời đã ngả về tây, mây đen kéo đến dày như thành lũy, phủ khắp không trung, thỉnh thoảng lại có tia sét rạch trời lóe lên, khắp chốn đều là một bầu không khí trầm lặng, Phương Nguyên không biết, trong mây đen kia có bao nhiêu hung hiểm đang rình rập!
“Thích khách Cửu U, thu tiền lấy mạng, trước nay chưa từng thực hiện vụ làm ăn nào lỗ vốn cả...
“Rõ ràng chỉ là một đệ tử thuộc cảnh giới Luyện Khí, bình thường tối đa chỉ cần một nghìn linh tinh, nay đã thu năm nghìn, tưởng chừng là kiếm bộn một phen, nào ngờ lại khó giải quyết đến thế, đã chẳng kiếm lời được bao nhiêu lại còn đổ vào đó không ít nhân thủ...
Một đạo Thanh Phiên từ mây đen bay ra, khe khẽ cất tiếng cười lạnh.
“Cửu U Cung làm ăn quá nhiều rồi, sớm muộn gì cũng phải đến lúc bồi thường sạch cả vốn gốc...
Vị chấp sự già thấy Thanh Phiên xuất hiện liền biết ngay suy đoán của mình đã thành sự thực, bèn nở một nụ cười lạnh.