“Đệ tử Thanh Dương Tông kia trốn thoát rồi ư?
Trong khách điện của Thanh Dương Tông Cam Long Kiếm thong thả nới vạt áo, dựa vào lưng con nghê thú của mình, vẻ mặt hết sức biếng nhác.
Trước mặt hắn ta có một nữ tử áo vàng, chính là đại đệ tử chân truyền của Long Ngâm Phong thuộc Thanh Dương Tông, tên là Mạc Yên Nhiên, nàng ta thấp giọng thở dài, nói: “Đúng là như vậy đó. Nói vậy hẳn ngài cũng đã biết, trước đó không lâu, hồ Ma Tức xuất hiện chút nhiễu loạn, có rất nhiều ma vật thoát ra, đệ tử tiên môn ta dĩ nhiên phải xung phong trừ ma, đám ma vật này cũng có một phần bị bắt về, nhốt dưới địa lao, chúng ta chuẩn bị quan sát tập tính của bọn chúng để dễ bề cho việc nghiên cứu phương pháp ứng phó, nhưng ai ngờ được, tối qua, những ma vật kia đột nhiên nổi loạn...
Cam Long Kiếm lắng nghe nàng ta nói, vẻ mặt như cười như không, đáy mắt dường như còn có một tia giễu cợt thoáng lướt qua.
Nhưng vị đại đệ tử chân truyền họ Mạc này chỉ hết sức bình thản thuật lại sự việc, giọng điệu và nội dung cực kì hợp tình hợp lí, không có lấy một khe hở.
“Thôi đi, không cần phải bịa chuyện thêm nữa đâu.
Cam Long Kiếm nghe nàng ta nói một hồi như vậy, thấy nàng ta dường như còn rất hăng hái muốn tiếp tục, bèn nhịn không được khoát tay áo, cười nói: “Ta cũng đã sớm đoán được sẽ lại có chuyện như thế xảy ra, các vị tiền bối của Thanh Dương Tông rất giỏi sáng tác truyện đó, nhưng mấy thứ này đều không phải thứ ta quan tâm, ta chỉ để tâm đến một điểm, người thì đã chạy khỏi địa lao của Thanh Dương Tông các ngươi, vậy phải làm sao bây giờ? Còn cả pháp bảo mà hắn đã đánh cắp nữa...
“Chuyện này thì không liên quan gì đến bọn ta nha...
Vị đệ tử học Mạc kia lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên, vô tội nói: “Tất cả động phủ, nơi tu hành ở Thanh Dương Tông của tên khí đồ kia, nếu ngươi cảm thấy có hứng thú thì cứ việc tìm kiếm một lượt, Thanh Dương Tông chúng ta nhất định không ngăn cản ngươi, còn có thể phái người giúp ngươi tìm luôn nha...
“Hừ, thế nếu tìm không thấy thì sao?
Cam Long Kiếm nghe mấy lời có lệ kiểu này thì nở nụ cười lạnh, nói thẳng: “Tông chủ Thanh Dương Tông đang ở đâu, ta muốn bái kiến...
Nữ đệ tử áo vàng Mạc Yên Nhiên lại mỉm cười áy náy, đáp: “Tông chủ bế quan rồi...
Cam Long Kiếm hơi ngẩn ra, lại cười lạnh: “Vậy Thái Thạch trưởng lão chưởng quản giới luật đâu?
Mạc Yên Nhiên lộ vẻ tiếc nuối đáp: “Thái Thạch trưởng lão đột nhiên mắc phong hàn, ngã bệnh rồi...
Sắc mặt Cam Long Kiếm đã xanh tái cả đi: “Tần trưởng lão...
Mạc Yên Nhiên tỏ vẻ thương cảm với hắn ta: “Tần trưởng lão nói ổng không muốn gặp ngươi!
“Ơ...
Cam Long Kiếm ngẩn ra, sắc mặt lộ một tia cười lạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu con nghê thú, than một câu: “Quả nhiên đều là một đám cáo già, dù ta cũng coi như đã tính toán cẩn thận nhưng vẫn không tính được đến độ dày của da mặt các lão già này, xem ra tuy bọn họ khách khí với ta nhưng thật ra chỉ kính tiên môn sau lưng ta mà thôi, chứ hoàn toàn không hề để mắt đến ta nhỉ...
Vừa nói, hắn ta vừa chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn về phía nữ đệ tử áo vàng Mạc Yên Nhiên kia.
Mạc Yên Nhiên không đợi hắn ta mở miệng, nhanh nhẹn nói: “Đi thong thả, không tiễn.
Chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông hơi sững người, trên mặt nhanh chóng lướt qua một ý cười nhẹ, nói: “Đa tạ!
Ra khỏi khách điện, Cam Long Kiếm cùng nghê thú nhấc chân cưỡi mây, chậm rãi bay về phía Âm Sơn Tông.
Nhìn xuống bên dưới, khắp chốn Thanh Dương Tông đều chỉ còn một mảnh tịch mịch, không có lấy một bóng người.
Lúc hắn ta tới thì chỉ thấy cả tông môn đều đổ ra nghênh đón, lúc đi lại đến một kẻ đưa tiễn cũng không có, điều này thật đúng là đã khiến hắn ta cảm thụ rõ ràng thái độ của Thanh Dương Tông, song Cam Long Kiếm chỉ chầm chậm cưỡi mây bay đi, nét âm trầm phẫn nộ trên mặt dần dần biến thành cười lạnh.
Trong đáy mắt hắn ta, có một ý cười giễu cợt thoáng qua.
“Bề ngoài tỏ vẻ yếu kém, sau lưng thì ngầm giở trò quỷ có phải không?
Hắn rời khỏi Thanh Dương Tông liền bay thẳng về một thành trì phía đông, tiến vào thành trì đó, chỉ thoáng dừng lại phân biệt phương hướng rồi thả mình xuống một đình viện lớn trông cực kì sang trọng hoa mỹ, chậm rãi bước tới phòng khách chính giữa, ngồi xuống, lập tức có một thiếu niên thon gầy tuấn tú bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng dâng một tách trà lên, đặt ở bên cạnh tay hắn ta, cung kính thưa: “Công tử vất vả rồi, ngài về sớm hơn dự tính của tiểu nô ạ.
Cam Long Kiếm thong thả đưa mắt nhìn quanh bốn phía, khẽ cau mày hỏi: “Cửu U Cung vẫn chưa đưa người tới à?
Thiếu niên kia nói: “Đêm qua con nghê truyền âm đến, báo cho chúng ta phương hướng gã đệ tử Thanh Dương Tông kia chạy trốn, lúc đó thích khách của Cửu U Cung liền đi theo, có điều, bọn họ lo là nếu ra tay ngay cạnh Thanh Dương Tông thì sẽ có trưởng lão của Thanh Dương Tông ra tay ngăn cản, gây trở ngại việc bắt hắn, bởi vậy bọn họ quyết định ra phạm vi xa hơn chút rồi mới động thủ. Vì thế, bọn họ âm thâm bám theo nhóm người kia, ra ngoài ngàn dặm mới ra tay ngăn trở...
Sắc mặt Cam Long Kiếm thoắt âm trầm lại, lạnh lùng nói: “Nếu đã động thủ, vậy người đâu?
Thiếu niên kia hơi ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng đáp: “Thanh Dương Tông lần này hạ vốn gốc, đưa ra ba vị tử sĩ có cảnh giới Trúc Cơ để hộ tống gã đệ tử kia, bọn họ không sợ chết, mà cũng không biết từ đâu kiếm được kẻ giúp đỡ, còn đánh lui được thích khách của Cửu U Cung, song mục đích của họ khá rõ ràng, hẳn chỉ muốn hộ tống Phương Nguyên rời khỏi Việt Quốc, đến Truyền Tống Đạo Đài của Nguyên Phong Quốc mà thôi.
“Lại có thể thất bại ư?