Trận đại chiến này đối với Phương Nguyên và hai vị chấp sự già, phải gọi là nguy cơ trùng trùng, bí pháp của thích khách Cửu U liên tiếp được tung ra, cho dù họ cố gắng chống đỡ, cũng không thể chịu nổi áp lực khủng khiếp đến vậy, thế phòng ngự chẳng mấy chốc sẽ bị phá vỡ...
Xung quanh họ lóe lên vô số kiếm quang của thích khách Cửu U, quả thực hệt như ở giữa đại dương mênh mông. Kiếm quang như nước biển bao phủ, việc họ mất mạng chỉ là sớm hay muộn mà thôi...
Nhưng đúng vào lúc này, trong hư không đã xảy ra việc bất ngờ.
"Yêu nhân phương nào tác quái?"
Ở giữa hư không, một đạo nhân áo lam xông tới, thanh pháp kiếm trong tay không ngừng chém ra.
Đạo nhân kia có thlu không mạnh, chỉ mới Luyện Khí tầng tám, nhưng lúc này lại không hề sợ chết, lao thẳng về phía thích khách Cửu U.
Đối với thích khách Cửu U, thực lực của đạo nhân này quả thực yếu đến mức buồn cười, dường như bọn chúng chỉ cần chia một đường kiếm quang ra là có thể chém đạo nhân này thành hai mảnh...
"Trong khu vực Vân Châu Tiên Đạo, há để cho yêu ma làm loạn?"
Nhưng một giọng nói khác lại vang lên, một ông cụ có dáng vẻ thầy đồ xuất hiện, trong tay cầm một quyển kinh văn, vung lên về phía không trung, kinh văn tỏa ra kim quang chói lòa, bên trong hiện ra một đạo phù triện, chỉ chớp mắt đã bao phủ phạm vi ba dặm!
"Hây da..."
Lúc phù triện tỏa ra ánh hào quang, có một người cầm đại cao dài ba trượng xông lên giữa không trung, giận dữ quát: "Lão gia ta đang ôm một bụng lửa giận không trút ra được. Yêu tà ở nơi nào dám đến đây ra oai, mau tới để cho lão gia ta trút giận..."
...
Hệt như một buổi biểu diễn lớn, chỉ trong thời gian uống cạn chén trà đã có bảy tám người xông ra giữa không trung.
Mà ở phía xa vẫn thấy lác đác có bóng người vội vã bay về phía này.
Còn bên dưới có người nhảy lên nhảy xuống, quát chửi không ngớt, hẳn là do tu vi quá thấp, không đủ bản lĩnh bay lên trời.
Tuy thích khách Cửu U vốn sắc bén khó cản, lại mang trong mình đủ loại bí pháp, nhưng khi có nhiều người gia nhập cuộc chiến như vậy cũng dần loạn lên. Thân là thích khách, bọn chúng giỏi nhất việc tập trung tinh thần và sức lực, dùng đủ mọi cách để ép chết một kẻ địch...
Nhưng trong cục diện hỗn loạn, đối thủ quá nhiều, bất kể thực lực mạnh hay yếu, thì thực lực phe bọn chúng cũng bị giảm đi.
Vừa mới khóa được một mục tiêu trước mắt, định tìm biện pháp giết hắn thì đằng sau đã có một người bay tới chém loạn lên, việc này khiến bọn chúng rất khó chịu.
Thích khác dù sao cũng không phải là vô địch!
Nếu một thích khách đối đầu với một người tu hành, thì có lẽ người thắng sẽ là thích khách.
Nhưng nếu mười thích khách đối đầu với mười người tu hành, thì khả năng thích khách ám sát thành công sẽ giảm đi rất nhiều!
"Ra tay!"
Hai vị chấp sự già kia nhìn thấy cảnh ấy, thấp giọng quát một tiếng.
Một trong hai người vẫn đang bảo vệ Phương Nguyên, người còn lại trực tiếp quay về tấn công vào cột phướn xanh.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Ông tung liên tiếp ba chưởng về phía lá phướn xanh, chưởng nọ mạnh hơn chưởng kia!
Trong tình huống đó, bên cạnh lá phướn xanh lập tức xuất hiện một nam tử mặc áo choàng đỏ, đỡ lấy ba chưởng của vị chấp sự già ngay chính diện. Thực lực của gã không kém, cũng có tu vi Trúc Cơ, ba chưởng này có thể gắng gượng đỡ được hết...
Nhưng lúc này vị chấp sự già đang bảo vệ Phương Nguyên bèn vung tay áo gọi ra một thanh phi kiếm.
Phi kiếm đánh thẳng đến lá phướn xanh với thế sấm vang chớp giật.
Lá phướn xanh lập tức rung lắc, chỉ một chớp mắt như thế, mà xung quanh đã thay đổi hẳn.
Hơn mười thích khách của cung Cửu U mặc áo xanh đã để lộ ra thân hình, tất cả đều đang cong người ẩn nấp trong hư không.
Các đệ tử Thanh Dương Tông xung quanh nhất thời vui mừng, tấn công thẳng về phía bọn chúng.
Trận quyết chiến đến lúc này, đám thích khách coi như đã bị rối loạn, không còn mang ưu thế kỳ dị như lúc trước nữa, song vẫn còn đủ loại thủ đoạn để giết người. Lúc chiến đấu với các đệ tử Thanh Dương Tông, bọn chúng thi triển tất cả các thủ đoạn thuật pháp ác độc, uy lực vô cùng đáng sợ!
Nhưng đệ tử Thanh Dương Tông dồn dập tấn công, khiến bọn chúng cũng bị thương vong khá nhiều.
Điểm mấu chốt là càng ngày có càng nhiều đệ tử Thanh Dương Tông chạy tới, hiện giờ đã hơn mười người...
Vị chấp sự già lúc trước nói không sai, nơi này chính là địa bàn của Thanh Dương Tông.
Thanh Dương Tông cứ ba năm thu nhận một đại đệ tử, trong ba trăm năm qua, chẳng biết đã có bao nhiêu người từng tu hành trong Thanh Dương Tông, giờ đã đi những đâu. Nhưng nhiều đời đệ tử Thanh Dương Tông lưu lạc tứ phương, sớm đã trở thành một phần của lãnh địa này. Trên danh nghĩa họ đã thoát ly Thanh Dương Tông, không còn là đệ tử chính thức, nhưng vẫn phải nghe theo lời triệu tập của Thanh Dương Hộ Đạo Phù!
Nhìn thấy Hộ Đạo Phù, họ đều phải bỏ lại tất cả, lao ra cứu viện.
Bởi vì họ biết về sự quan trọng của Hộ Đạo Phù này, một khi phù triện xuất hiện thì chứng tỏ truyền thừa của tiên môn đang gặp nguy hiểm!
Bởi vậy họ đều xông đến đây, thậm chí không cần hỏi nguyên do đã gia nhập vào trận ác chiến này!
Mà những người này chính là lực lượng sẽ âm thầm bảo vệ Phương Nguyên của Thanh Dương Tông mà Tần trưởng lão nói trước đó.
Ở một mức độ nào đó, đây cũng là căn cơ mà Thanh Dương Tông xây dựng mấy nghìn năm trên mảnh đất này!
Có căn cơ ấy, thì lãnh địa này mới gọi là địa bàn của Thanh Dương Tông!
Trong địa bàn của Thanh Dương Tông, dù hung hăng ngang ngược đáng sợ như Cửu U Cung cũng không dễ gì mà thảo phạt được...