Đại Kiếp Chủ

Chương 340: Thanh dương hộ đạo phù (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thích khách tu luyện các thuật giết người khó lòng đề phòng nhất, đủ loại thủ đoạn ly kỳ quỷ quái, không vì tu hành, cũng không vì ngộ đạo, chỉ để giết người. Tất cả các bí pháp mà bọn họ nghiên cứu cũng chỉ để lấy mạng người khác, nên bọn họ không thể đột phá cấp bậc, thậm chí không thể sống thọ. Thỉnh thoảng tuổi họ của bọn họ còn ngắn hơn người bình thường, nhưng thực lực thì vô cùng đáng sợ. Đối với người tu hành mà nói, dù tu vi có cao đến đâu cũng khó tránh khỏi những lúc sơ suất, mà đã có sơ suất thì sẽ bị thích khách nắm cơ hội, tung ra một kích trí mạng...

Có thể nói, trong tu sĩ cùng cảnh giới, rất hiếm có người nào bằng lòng giao chiến với thích khách.

Bởi vì rất có khả năng mình còn chưa chuẩn bị xong thì đã bị thích khách lấy mạng rồi.

Nhưng thích khách không bao giờ trở thành lực lượng chính trên chiến trường, họ chỉ có thể trốn trong bóng tối mà thôi...

Nguyên nhân rất đơn giản, thích khách rất dễ để đối phó!

Trong giới tu hành, có một phương pháp được công nhận là dễ đối phó thích khách nhất!

Đó chính là áp đảo!

Bất kể là về thực lực, hay là nhân số đều áp đảo, đều sẽ có hiệu quả đó...

Hiện giờ Phương Nguyên và hai vị chấp sự già đương nhiên đều có thực lực áp đảo thích khách, bởi vậy họ dùng một cách khác!

"Giết chúng!"

Chủ nhân của lá phướn xanh hiển nhiên cũng đã nhận ra vấn đề này, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Vừa rồi thỉnh thoáng hắn còn dùng lời lẽ để tấn công tâm lý, cố gắng khiến cho Phương Nguyên và các chấp sự già tức giận, để dễ bề tìm cơ hội ra tay. Nhưng đến lúc này hắn đã phát hiện ra hai vị chấp sự già tâm vững như bàn thạch, dùng ngôn ngữ rất khó đạt được hiệu quả gì...

Hơn nữa hắn đã đoán ra được ý đồ của họ, không dám tiếp tục dây dưa thêm nữa!"

"Xoẹt!"

Theo tiếng hô của hắn, cả trời đất lại một lần nữa hỗn loạn. Kiếm quang nhiều vô kể cùng mây đen kéo tới, dường như bao phủ cả bầu trời, vô cùng đáng sợ.

Nhưng hai vị chấp sự già đều lựa chọn cách thức giống nhau, dùng phòng thủ làm chính, thật sự coi mình là con rùa, chỉ bảo vệ thật kỹ bản thân mình và Phương Nguyên, về phần bên ngoài, cho dù hắn có cho đại hồng thủy dâng lên ngập trời, núi non đổ sập cũng mặc kệ!

Dù sao với tu vi Trúc Cơ của họ, dù là thích khách Cửu U cũng đừng nghĩ đến chuyện dễ dàng bắt được họ.

Đúng lúc này, giữa hư không xảy ra biến hóa.

Trên đám mây trước mặt trời có từng luồng ánh sáng xanh chuyển động không ngừng, hóa thành một phù triện, in lên bầu trời...

Phù triện xanh này vừa xuất hiện, trong phạm vi ba trăm dặm, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy ấn ký.

Có người còn có thể trực tiếp cảm nhận được ấn ký này!

Bên dưới khu vực không trung này, cách đó chưa đến ba mươi dặm có một đạo quan.

Trong đạo quan có một vị lão đạo mặc áo dài xanh, đang cầu phúc cho các khách hành hương. Ông là một tiên sư nổi tiếng, luôn sống trong hoa lệ. Ngay cả người đứng đầu một thành gặp ông cũng phải đối xử trọng hậu có thừa, mà ông cũng là một người hiền hóa, có phong phạm, mấy chục năm qua chưa một lần nóng nảy.

Nhưng vào lúc đang nhẹ nhàng nói chuyện với các khách hành hương, ông đột nhiên hơi ngẩn ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy phù triện màu xanh vô cùng bắt mắt trên bầu trời.

Sau đó ông không nói câu nào, đứng bật dậy, thân hình chỉ lóe lên là đã quay về trong Huyền Vũ Điện, lấy một hộp kiếm bên dưới hương án ra ngoài, cầm thanh pháp kiếm đã bị phủ bụi bên trong hộp lên, sau đó ra khỏi cửa...

"Sư phụ đi đâu vậy?"

Có một cậu bé đang ngồi đó không hiểu gì, lớn tiếng hỏi.

"Báo đáp sư môn..."

Đạo nhân kia dứt lời, bước chân càng ngày càng nhanh, cuối cùng xông thẳng lên trời xanh.

...

"Nhân chi sơ, tính bản thiện..."

Cách đó hai mươi dặm về phía đông, có một trường tư thục ở nông thôn xa xôi, một tiên sinh già mái tóc đã hoa râm đang cho một đám trẻ nhỏ đọc sách. Hai mắt ông tựa đã mờ, ở dưới có đứa bé làm biếng ngủ gà ngủ gật cũng không thấy, vẫn lắc lư đầu theo tiếng ê a.

Nhưng ngay khi phù triện màu xanh xuất hiện, ông dường như tình lại, lạnh mắt nhìn phù triện trên trời, tinh thần dần phấn chấn, giống như đột nhiên trẻ ra mười tuổi.

Ông đứng dậy, đi xuống vỗ một cái lên đầu thằng bé đang ngủ gật, sau đó cầm lấy một quyển sách, bước ra khỏi cửa. Trong ánh mắt ngơ ngác của đám trẻ, ông trực tiếp đạp mây bay lên không trung!

Đám trẻ đều sững sờ, thằng bé bị đánh khóc ầm lên: "Phu tử bị ta chọc giận thăng thiên luôn rồi..."

...

Cách đó hơn bốn mươi dặm, bên dưới một ngọn núi xanh, giữa cảnh non nước có một tòa đình viện. Trong đình viện có một vị Ngô gia lão tổ, là một tu hành giả Trúc Cơ nức tiếng gần xa. Lúc này ông đang ở trong hoa viên ôm tiểu thiếp thứ ba mươi sáu của mình uống rượu, rượu say tai nóng, mắt lờ đờ mông lung.

Đang sắp đến thời khắc quan trọng, váy cũng cởi được một nửa rồi, thì ông chợt nhìn thấy ánh sáng xanh trên đỉnh đầu. Sau đó ông thở dài một tiếng, đẩy tiểu thiếp ra, quát ra lệnh: "Lấy đại đao dài ba trượng của ta ra đây!"

...

Trong phạm vi ba trăm dặm, tình huống như vậy nhiều vô số kể, tán tu, gia chủ thế gia, đạo nhân, thậm chí còn một vài người đã làm đến thành chủ hoặc là tướng thủ thành, lúc nhìn thấy phù triện xanh kia đều đồng loạt đưa ra quyết định một cách vô cùng dứt khoát!

Bất kể là đang có chuyện gì trong người cùng đều lập tức vứt sang một bên, vội vã lao về phía chân trời.

Những người này có thân phận khác nhau, nhưng đều từng trải qua một việc giống nhau!

Đó là từng tu hành ở Thanh Dương Tông!

Họ chính là đệ tử của Thanh Dương Tông!

Mà đã là đệ tử của Thanh Dương Tông, thì sau khi rời đi đều biết một câu: Khi Hộ Đạo Phù xuất hiến, tất có đồng môn đang chịu tai ách, phàm là đệ tử Thanh Dương Tông nhìn thấy Hộ Đạo Phù đều phải đến nơi bắt nguồn ấn ký để cứu viện, người nào không tuân lệnh sẽ bị trục xuất khỏi sư môn, không còn là đệ tử Thanh Dương Tông nữa!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)