Cửu U Cung dựa vào việc xây dựng nhiều năm mà chưa bị lật đổ, lấy người luyện kiếm, lấy yêu luyện kiếm, lấy ma luyện kiếm, tất cả đều nhờ vào bí pháp Cửu U!
Trong truyền thuyết, thích khách của Cửu U Cung đều sẽ tu luyện chín đạo bí pháp.
Dựa vào chín đạo bí pháp này, họ ám sát kẻ hơn cấp cũng là một việc dễ như bỡn!
Ngay sau khi kiếm quang xuất hiện, một đám mây đen không biết từ đâu bay tới, lập tức bao phủ hư không, màu tím đen của nó che kín cả bầu trời, ngay cả cuồng phong do vị chấp sự già kia tạo ra cũng không thể xé tan nó. Vị chấp sự khác bên cạnh Phương Nguyên lập tức biến sắc, thấp giọng hô lên.
"Phong bế lục khiếu!"
Phương Nguyên vội vàng thi triển pháp thuật, biết đây là loại thứ hai trong bí pháp Cửu U, U Vân!
Thứ thoạt nhìn như đám mây độc kia, thực chất là trùng độc!
Đám trùng độc dày đặc này tìm khe hở chui vào, tấn công những chỗ hở trên người, vô cùng ác độc!
Còn loại thứ ba mà chúng nói, Phương Nguyên đã sớm để ý đến.
Độn Không!
Cái gọi là Độn Không, chính là thấy phướn mà không thấy người. Chỉ cần một khi phướn còn tồn tại trên không trung, thì họ không thể nào nhìn thấy bóng dáng của thích khách Cửu U.
Đối diện với bí pháp vô cùng ác độc này, Phương Nguyên cũng không khỏi lạnh dọc sống lưng.
Hắn tự cho rằng thực lực của mình không thấp, cũng khổ công tu luyện ra chút bản lĩnh, là hàng thật giá thật. Nhưng lúc này hắn cảm thấy, nếu không có hai vị chấp sự già bên cạnh, để hắn trực tiếp đối diện với thích khách Cửu U, thì hắn có mấy phần thắng?
Có lẽ chưa kịp thi triển bản lĩnh thì đã bỏ mạng rồi!
Song hai vị chấp sự già cũng không hề lạc quan, một vị bảo vệ Phương Nguyên thì còn may, nhưng vị ra tay nhổ phướn xanh của đối phương thì bị U Vân vây khốn, kiếm quang bao chặt, thuật pháp trên người không ngừng tuôn ra, cũng khó khăn lắm mới bảo vệ được tính mạng. Trong tình huống này, ông ấy không thể chống đỡ được bao lâu nữa, một khi pháp lực cạn thì cũng chính là lúc phải chết...
"Lại muốn chạy trốn tiếp sao?"
Phương Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua vị chấp sự bên cạnh, tay siết lấy Ma Ấn Kiếm, khớp hàm cũng nghiến chặt.
"Chạy trốn vô ích thôi..."
Chấp sự già bên cạnh hắn dường như nhìn thấu suy nghĩ của Phương Nguyên, thản nhiên nói: "Chỉ có cách đánh qua!"
Phương Nguyên gật đầu, hắn tán thành thái độ này, chỉ là không biết... nên đánh thế nào?
"Trong giới tu hành, đối phó với thích khách, có một pháp môn hữu hiệu nhất..."
Vị chấp sự già kia lên tiếng, mặt không đổi sắc. Sau đó ông ấy vung tay áo lên, tay áo đột nhiên dài ra, từ bên trong chui ra hơn mười thanh phi kiếm, chúng chém loạn vào không gian, khiến hư không vỡ vụn, ngay cả U Vân cũng bị xé nát. Vị chấp sự đang bị vây ở bên trong thở phào nhẹ nhõm, bắt lấy tay áo đang dài ra về mình. Sau khi được ông ấy kéo qua, vị chấp sự già vừa thoát khỏi vòng vây lớn tiếng thở phì phò.
"Cần dùng cách kia không?"
Ông ấy thở lấy hơi xong, câu đầu tiên chính là hỏi việc đó.
Chấp sự bên người Phương Nguyên đáp: "Tông chủ từng nói, ba người chúng ta chỉ cần hộ tống hắn ra ngoài. Những việc khác không cần lo lắng!"
"Vút vút vút..."
Khi họ đang đối thoại vô cùng ngắn gọn thì thích khách Cửu U lại phá không trung lao tới, tiếp tục đánh lén.
Cột phướn xanh đang tung bay phần phật giữa không trung kia đã tiến gần tới họ.
Theo lá phướn bay tới, một áp lực vô hình đột nhiên đè xuống, hệt như đang có một thanh bảo kiếm gác lên cổ, trên thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh, đâm vào lỗ chân lông của người ta.
"Bí pháp Cửu U quả nhiên khó đề phòng, cũng vô cùng đáng sợ..."
Vị chấp sự già kia thấp giọng than thở, sau đó ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía cột phướn xanh. Tuy trên mặt ông ấy không tỏ vẻ gì, nhưng từ giọng nói Phương Nguyên có thể cảm nhận được vẻ buồn phiền và giận dữ, cùng một sự quyết liệt: "Nhưng các ngươi đã quên mất một việc!"
Sau khi hét to câu này, ông ấy lại vung tay áo lên lần nữa, một luồng ánh sáng xanh từ trong tay áo chiếu ra ngoài.
Uỳnh!
Ánh sáng xanh vọt thẳng lên đám mây, hóa thành từng cái bóng màu xanh bay lượn trên không trung. Không ngờ chúng lại loáng thoáng tập hợp thành hình dạng của một phù triện, treo cao giữa bầu trời, mãi không tan biến, sau khi tỏa ra từng đốm linh quang, nó biến thành một lá cờ...
"Nhưng đây là địa bàn của Thanh Dương Tông ta!"
Mãi đến lúc này, chấp sự già mới lớn tiếng quát vang: "Cho dù ngươi là ai, cũng đừng hòng càn rỡ!"