“Quan sư huynh, ngươi cần trở về rồi.
Dưới sự hộ tống của ba vị chấp sự, Phương Nguyên cùng hai huynh muội Quan Ngạo nhanh chóng bay ra khỏi lãnh địa Thanh Dương Tông. Lúc này, ngẩng đầu nhìn lại, sao sáng đầy trời, gió đêm phơ phất, Phương Nguyên chợt cảm thấy thả lỏng toàn thân, sau đó thấy cũng đã đến lúc, hắn bèn bảo ba vị chấp sự tạm dừng ngân toa lại, dẫn hai huynh muội Quan Ngạo xuống đất, hạ giọng khẽ nói với Quan Ngạo một câu như thế, sắc mặt thật nghiêm nghị, còn mang theo chút cảm khái.
“Hả... Ngươi không muốn mang ta đi cùng ư?
Quan Ngạo nghe thấy thế, lập tức lộ vẻ tội nghiệp, như một con gấu tủi thân sắp khóc.
“Việc này...
Tình thế này khiến Phương Nguyên dở khóc dở cười, Quan Ngạo tới đây cứu hắn, đương nhiên hắn vô cùng cảm kích, hơn nữa, Quan Ngạo của ngày hôm nay đâu còn như xưa, một thân tu vi và thực lực không hề kém cỏi, nhưng điểm then chốt lúc này là, mình đang chuẩn bị chạy trốn, mang theo Quan Ngạo thì khác nào hại hắn đâu? Huống chi, cái tên ngốc này còn mang theo muội muội hắn, mà muội muội hắn yếu đuối như thế, sao chịu nổi mưa gió dọc đường?
Đang chuẩn bị nghĩ xem nên thuyết phục Quan Ngạo thế nào, Phương Nguyên chợt thấy muội muội Quan Ngạo quay sang, vươn tay lau mặt cho huynh trưởng, cất giọng nhỏ nhẹ khẽ khàng nói: “Ca ca, ta mệt quá, ta muốn về nhà.
Quan Ngạo lập tức lộ vẻ bối rối: “Tiểu muội, chẳng phải ta đã nói với muội rồi sao?
Phương Nguyên hít sâu một hơi, nói: “Quan Ngạo sư huynh, chuyện chăm sóc muội muội vẫn quan trọng hơn, sau lần từ biệt hôm nay, ngươi trở về nhất định không được nhắc đến chuyện từng gặp ta, chỉ cần tới Tiểu Trúc Phong tìm Vân trưởng lão, nói với ông ấy rằng Tiểu Trúc Phong còn có một danh ngạch Trúc Cơ, lão nhân gia ổng sẽ biết nên làm thế nào, tâm pháp ta để lại cho ngươi phải nghiêm túc tu luyện cho tốt, ngày khác, huynh đệ chúng ta sẽ còn dịp gặp lại nhau!
Quan Ngạo lộ vẻ lo lắng: “Nhưng mà ta...
Phương Nguyên nói: “Sau này còn gặp lại, hãy tự bảo trọng nhé.
Hắn không phải hạng người không quyết đoán, vào lúc này, dĩ nhiên hắn biết không nên nhiều lời, vì vậy Phương Nguyên chỉ cung tay chào Quan Ngạo rồi quay người rời đi, lên ngân toa của chấp sự già, sau đó gật đầu với Quan Ngạo, thở dài một tiếng, ngân toa phóng vút về phương xa.
Quan Ngạo nhìn theo đạo ngân quang mang theo Phương Nguyên biến mất giữa bầu trời đầy sao, sắc mặt lộ vẻ ao ước.
“Ta lạnh.
Quan tiểu muội bỗng rụt người, nhỏ giọng nói.
Quan Ngạo lập tức cả kinh, vội vàng vỗ nhẹ muội muội, nói: “Đừng lo lắng đừng sốt ruột, về nhà, chúng ta về nhà ngay đây.
Cảnh giới Trúc Cơ khống chế pháp bảo phi hành, lại còn là loại pháp bảo thiên về tốc độ thế này, dĩ nhiên sẽ cực nhanh, vượt xa so với Luyện Khí.
Gần như chỉ trong một khoảnh khắc, chiếc ngân toa này đã bay ra khỏi Thanh Dương Tông, thẳng về hướng tây, sau đó dừng lại chốc lát ở một ngọn núi đen cao sừng sững, bố trí vài thứ rồi lại bay lên, vòng về phía nam, lại bay hơn trăm dặm, lẻn vào trong sông lớn lặn một hồi rồi mới phi ra, trốn vào trong không trung, nương nhờ áng mây che lấp, quay đầu bay thẳng về phía đông, chớp mắt đã đi xa mấy trăm dặm.
Phương Nguyên biết, ba vị chấp sự già này làm thế là để phòng ngừa có người truy tung khí cơ của hắn.
Vị chân truyền Âm Sơn Tông kia có thể từ Âm Sơn cách đây vạn dặm mà truy tra hành tung của thế tử Yêu Vương thẳng tới tận thành Thái Nhạc, sau đó lần tìm được đầu mối ở chỗ Phương Nguyên, bản lĩnh truy tung này quả thật rất đáng để ý, ba vị chấp sự già đây đều là hạng người có tu vi cao thâm, kiến thức rộng rãi, dĩ nhiên không thể không dự đoán đến việc này, dọc đường đi phải bỏ nhiều công sức bố trí như vậy chính là để đảo loạn quá trình truy tung Phương Nguyên của đối phương.
Tòa núi cao lớn đen sẫm này, bên trong có chứa huyền thiết, là thứ có khả năng làm lẫn lộn khí cơ hiệu quả nhất.
Còn con sông lớn này, bọn họ mượn thủy thế, để khiến đối phương nghĩ lầm chuyện khí cơ của Phương Nguyên đột nhiên biến mất.
Dù có người truy đuổi đến đây, hẳn cũng sẽ cho rằng Phương Nguyên đã lựa theo thủy thế mà chạy thoát, bọn họ lại vòng về hướng đông, đổi hẳn phương hướng đi.
Từ đó xem ra, nhìn thì có vẻ như làm trễ nải không ít thời gian, nhưng thực tế, loại chuyện chạy trốn này, căn bản không phải so tốc độ với nhau mà làm thế nào để đối phương tìm không ra phương hướng của mình, tất cả những điều này đều là để tận khả năng giúp Phương Nguyên an toàn rời khỏi Việt Quốc, đi tha phương...
Tuy chân truyền Âm Sơn Tông có khả năng truy tung, có thể vượt qua cả một quốc gia để đuổi theo nhưng sẽ không dễ dàng tìm được hành tung của Phương Nguyên nữa.
Nếu việc này thuận lợi, đợi đêm nay trôi qua, đến khi chân truyền Âm Sơn Tông phát hiện Phương Nguyên đã trốn thoát thì bọn họ cũng đã cao chạy xa bay ngoài ba ngàn dặm, sau đó, khi hắn ta tính được ra phương hướng Phương Nguyên chạy trốn thì hẳn Phương Nguyên cũng đã rời khỏi Việt Quốc, đi rất xa rồi...
Ba vị chấp sự già đây quả thực đã tận khả năng tính toán đến từng việc nhỏ.
Chỉ tiếc, ngay khi bọn họ sắp thở phào nhẹ nhõm thì, ngân toa đột ngột dừng lại.
Lúc này, bọn họ đang dừng lại giữa những đụn mây, ở khoảng cách này, đừng nói là bóng người, ngay cả một bóng chim bay ngang cũng không có, nhưng ngay khi bọn họ tăng tốc lên tới cực nhanh, phía trước đột ngột xuất hiện một lá cờ nho nhỏ, bay lững lờ giữa không trung.
“Giữa không trung sao đột nhiên lại có một đạo thanh phiên thế này?
Ba vị chấp sự thấy thế đều lập tức lấy làm kinh hãi, ngân toa cũng đột ngột dừng lại.
Ngay cả Phương Nguyên cũng cảm thấy tình thế này có chút quỷ dị, hắn âm thầm siết chặt chuôi kiếm Ma Ấn, ánh mắt quét quanh.
“Soạt...
Không đợi bọn họ có phản ứng gì, trong hư không bỗng có một đạo kiếm quang quét tới, kiếm quang kia dường như xuất hiện thật đột ngột, vô cùng quỷ dị, và cũng vô cùng nhanh, va vị chấp sự già thấy thế, gần như không kịp nghĩ ngợi liền xách theo Phương Nguyên nhảy lên cao, trốn qua một bên, chỉ tiếc, chiếc ngân toa này tránh không thoát, nháy mắt đã bị kiếm quang bổ trúng, lập tức bị bổ thành hai đoạn bén ngọt.
“Ha ha, ngươi thực sự cho rằng Cam công tử của Âm Sơn Tông không hề phòng bị gì, cứ mặc Thanh Dương Tông các ngươi thả người chạy đi ư?
Sau đạo kiếm quang này, một tiếng cười âm u ghê người vang lên.