Phương Nguyên: “...
Ba vị chấp sự già: “Khụ...
Mệt cái tên ngốc này nghĩ ra chuyện cứ thế hiên ngang khiêng một cây đại đao tới cướp ngục, nếu không phải Tần trưởng lão sớm thả Phương Nguyên ra, thì hắn ta sẽ thực sự đánh vào ngục mất thôi, mà khi đó, chỉ e chưa cần các trạm gác ngầm ra tay, hắn ta cũng đã bị đại trận này vây chặt ở đây rồi...
Có điều, cách nghĩ cách làm mặc dù có ngốc thật nhưng tình cảm này vẫn khiến Phương Nguyên cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn cười nói: “Đa tạ ngươi, Quan sư huynh, song hiện giờ ta đã thoát khỏi khốn cảnh, ngươi vẫn nên mau chóng về đi thôi, sau này đừng nên làm loại chuyện như vậy nữa, về sau, nếu có cơ hội ta sẽ báo đáp ân tình này của ngươi!
Quan Ngạo nói: “Ta không có ý định trở về đâu, ta phải che chở ngươi trốn đi.
Phương Nguyên cũng nhìn ra Quan Ngạo thật lòng muốn cứu mình, lòng không khỏi nổi lên chút bất đắc dĩ, hắn thở dài một hơi, nói: “Quan sư huynh, ân tình này của ngươi, ta xin nhận, nhưng nếu ngươi đi theo ta, muội muội ngươi phải làm thế nào bây giờ?
Quan Ngạo nghe xong bèn cười khà khà: “Ta đã nghĩ tới chuyện này rồi.
Phương Nguyên còn chưa phản ứng lại, chợt thấy Quan Ngạo quay về phía bụi cỏ xa xa, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay gọi: “Tiểu muội, ra đây nào.
Sau đó, từ trong bụi cỏ um tùm xa xa kia, một bóng người gầy nhỏ đi ra, đó là một cô gái bé nhỏ yểu điệu, mặc chiếc áo bông đo thẫm, bọc kín quanh người, hai bàn tay và gương mặt đều trắng bệch đến đáng sợ, như thể chưa từng hứng ánh nắng lấy một lần, nàng ta ôm trong lòng một bình hoa lớn, bình hoa đã che quá nửa gương mặt nàng, đôi mắt sợ sệt nhìn về phía Phương Nguyên và các vị chấp sự già.
Lần này, Phương Nguyên thật sự sửng sốt: “Ngươi đi cướp ngục còn mang theo muội muội đi cùng?
Quan Ngạo bảo: “Ta nghĩ là, cướp ngục rồi ta không thể trở lại được nữa, phải đi phiêu bạt thiên nhai thôi, vậy thì không thể bỏ muội muội ta lại được.
“... Hay là chúng ta ra ngoài rồi hẵng nói chuyện đi.
Phương Nguyên cũng không biết phải nói gì với vị sư huynh này nữa, hắn có cảm giác cạn lời với Quan Ngạo thật rồi. Mà lúc này không tiện nhiều lời, hắn đành dẫn Quan Ngạo cùng Quan muội muội rời khỏi chỗ này trước đã.
Nơi này chính là trọng địa sau núi Thanh Dương Tông, nếu chẳng may bị người khác phát hiện, e sẽ bị trọng phạt.
Quan Ngạo tự tiện xông vào khu vực sau núi, còn có ý định cướp ngục, chí ít cũng bị giam giữ một trận, thậm chí, cơ hội một lần nữa bái nhập tiên môn mà trước đó hắn ta mới lấy được cũng có thể sẽ bị thủ tiêu mất. Mà tình huống của Quan tiểu muội lại càng đặc thù, nàng không thể như đệ tử của Thanh Dương Tông, nếu tới nơi như thế này mà bị bắt gặp thì có thể nói là sẽ gặp phải phiền phức cực lớn, có khi còn bị giết chết ngay tại chỗ không cần luận tội...
Cho nên Phương Nguyên quyết định nhanh chóng dẫn bọn họ ra ngoài trước, tránh để bị người khác bắt gặp.
Nói đến đây, Phương Nguyên cẩn thận nhìn về phía ba vị chấp sự già, lại thấy bọn họ không có ý kiến gì.
Xem ra ba vị này quả thực chỉ có ý định đưa Phương Nguyên ra khỏi Việt Quốc, những chuyện khác, bọn họ đều chẳng quan tâm.
“Ừ được.
Quan Ngạo vội vàng gật đầu, một tay xách đại đao, một tay bế muội muội mình lên, sau đó co chân bỏ chạy.
Phương Nguyên nhịn không được phải gọi lại: “Quay về đây.
Quan Ngạo quay đầu hỏi: “Phương Nguyên sư đệ, giờ là lúc nhanh chân chạy trốn đi, ngươi còn dong dài gì ở đó?
“...
Phương Nguyên bảo: “Ngươi chạy nhầm hướng rồi.
...
...
“Ha ha, Đoạn sư đệ, ngươi có vẻ không được tập trung nhỉ...
Vào lúc này, trên khách phong của Thanh Dương Tông, trong một cung điện, ở một căn phòng được bố trí cực kì xa hoa, chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông đang chơi cờ cùng đại đệ tử Đoạn Phi Uyên của Thần Tiêu Phong, Đoạn Phi Uyên hình như chơi không được tốt lắm, mấy ván liên tục đều nhanh chóng bị Cam Long Kiếm dồn đến tử cục, cuối cùng, Cam Long Kiếm không chơi nữa, chỉ mỉm cười nhìn về phía Đoạn Phi Uyên lúc này đang có vẻ đang thất hồn lạc phách.
“À ừm... Không có gì mà...
Đoạn Phi Uyên toát mồ hôi đầy đầu, ngẩng đầu nhìn rồi vội vàng lắc đầu, tay chân luống cuống bố trí lại bàn cờ.
“Tâm tình của ngươi đã loạn, hay là nghỉ ngơi một lát đi.
Cam Long Kiếm chỉ nở nụ cười, phất tay đẩy loạn bàn cờ, nhìn Đoạn Phi Uyên, nói: “Ta cũng đang suy nghĩ đến một vấn đề, ngươi nói xem, ngày mai liệu tông chủ và các cị trưởng lão của Thanh Dương Tông các ngươi liệu có yên tâm giao vị đệ tử Thanh Dương Tông kia cho ta không?
Đoạn Phi Uyên nghe hắn ta nói thế, lập tức ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: “Chẳng phải người đã bị tống vào hắc ngục rồi sao?
Cam Long Kiếm cười nói: “Nhốt vào hắc ngục cũng có thể lén lút thả chạy ra nha...
Đoạn Phi Uyên dường như chưa từng nghĩ tới khả năng này, nhưng cũng chỉ ngẩn ra chốc lát rồi vội vàng lắc đầu: “Không đâu, hắn không đáng để tiên môn làm như vậy.
“Ha ha, mà dù có làm như vậy thì cũng chẳng tác dụng gì.
Cam Long Kiếm nhẹ nhàng nở một nụ cười, nói: “Con Nghê thú kia của ta là một dị chủng Hồng Hoang, một khi đã theo dõi kẻ nào thì sẽ ghi nhớ kĩ càng khí cơ của kẻ đó, dù đối phương có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng có thể bị nó tìm ra, lần này có thể tìm được đến Thanh Dương Tông, ít nhiều đều nhờ nó, cho nên, ngươi không cần phải suy nghĩ viển vông làm gì, chúng ta cứ thoải mái chơi một ván cờ đi, dù sao thì kết quả sẽ không thay đổi được đâu.
Đoạn Phi Uyên nghe được những lời này bèn ngẩng đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt thoáng kinh ngạc.
Cam Long Kiếm chỉ bưng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một hớp, sắc mặt bình thản ung dung như không.
“Grào...
Trong bóng đêm, chẳng biết từ nơi xa xôi nào, bỗng truyền đến một tiếng rít gào nóng nảy, đó chính là tiếng gầm gào từ con Nghê thú lông tím của Cam Long Kiếm.
Thanh âm của nó như tiếng sấm, ầm ào lãng đãng, rền rĩ bay xa.
Phảng phất như đang truyền lại điều gì ra phía ngoài núi...