Lần thứ hai lấy lại được tự do, dưới sự hộ tống của ba vị chấp sự già, Phương Nguyên ra khỏi địa lao, nhớ lại những chuyện gặp phải trong một ngày này, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó có thể nói hết thành lời. Đầu tiên là sắp bái nhập môn hạ tông chủ Thanh Dương Tông, chuẩn bị đến Vân Phù Cung để Trúc Cơ, có thể nói là một bước lên trời, nhưng ngay khi đặt chân lên đám mây lại bất ngờ bị đánh rơi về phàm trần, nhốt vào nhà lao tăm tối chỉ vì chuyện mình từng trảm yêu trừ ma. Mà ngay khi hắn đã nghĩ hẳn mình phải chết chắc rồi thì lại bất ngờ nhận được sự bảo hộ âm thầm của tiên môn, chạy tới Trung Châu, những thay đổi quá lớn này thực sự khiến tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp, khó diễn tả thành lời...
Nhưng bất kể thế nào, dù hôm nay đã thành một kẻ phạm nhân chạy trốn, lòng hắn vẫn ấp ủ một tia ấm áp!
Khi chạy ra khỏi nhà lao tăm tối, thấy được bầu trời đầy ắp ánh sao lấp lánh, hắn như có cảm giác lại thấy được ánh mặt trời.
“Ba vị tiền bối...
Hắn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía ba vị chấp sự già.
Kỳ thực, lúc nhìn thấy ba người này, hắn đã cơ bản biết rõ thân phận của bọn họ, bọn họ là những “Người hộ đạo của tiên môn, tu vi tinh thâm, nhưng luôn ẩn mặt trong tiên môn, rất hiếm khi lộ diện, người ngoài không biết được thân phận của bọn họ, mà thậm chí chính bọn họ cũng đã quên mất quá khứ và tên họ của mình, cam tâm tình nguyện ẩn nấp trong tiên môn, cống hiến đời mình cho tiên môn.
Tông chủ phái cả những chấp sự già này ra giúp đỡ chính mình, điều này khiến Phương Nguyên cực kì bất ngờ.
Thông thường, chỉ có những truyền nhân của tông chủ mới có tư cách được người hộ đạo bảo vệ.
Mình thế mà lại một lần được đến ba người...
“Không cần gọi chúng ta là tiền bối, coi chúng ta như nô bộc là được rồi, từ sau khi được tông chủ cứu, chúng ta đều đã bỏ lại quá khứ và tên tuổi.
Một vị có giọng nói khàn khàn trong số ba vị chấp sự già lên tiếng, sau đó phất tay áo một cái, tế ra một đạo ngân toa, thấp giọng nói: “Dù sao nay ngươi cũng chưa Trúc Cơ, pháp lực không được tinh khiết, dù có pháp bảo phi hành thì căn bản cũng không thể chạy trốn khỏi sự truy tung của một vị tu sĩ Trúc Cơ khác, cho nên tông chủ mới phái ba người chúng ta đi theo, để giúp ngươi thành công rời khỏi Việt Quốc trong thời gian ngắn nhất...
Một vị chấp sự khác cũng nói: “Dọc đường đi, ngươi không cần để ý đến bọn ta, chỉ chú ý bảo vệ bản thân là đủ.
Phương Nguyên thoáng nao nao trong lòng, chẳng biết nên nói gì vào giây phút này đây.
“Kẻ nào?
Nhưng ngay lúc ấy, không chờ Phương Nguyên nói điều gì, ba vị chấp sự già bỗng nhiên đồng thời có phản ứng, cùng quay về một hướng, sau đó, Phương Nguyên liền thấy, ở phía kia, bỗng xuất hiện một bóng người cao to mà hung hãn, vai khiêng một thanh đại đao, hùng hùng hổ hổ đi tới, nghe thấy ba vị chấp sự già quát hỏi, người nọ rõ ràng cũng giật bắn người.
“Phù...
Bóng người kia bị phát hiện, thế là thực sự hung hăng lên, không nói một lời đã quơ đao chém tới.
Một đao này cực kì mạnh mẽ, lực lượng cuồng bạo, ngay cả Phương Nguyên cũng không dám khinh thường...
“Giết!
Một người trong số ba vị chấp sự già khe khẽ quát bảo.
Một vị chấp sự khác lập tức ra tay, bàn tay khô gầy như móng vuốt sắc bén vung thẳng về phía đại đao đáng chém tới.
Một tiếng “Bang vang lên, tay ông đã chộp được cây đao.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, lực lượng trên cây đao kia thực sự quá mạnh, ngay cả chấp sự già cũng bị chấn đến phải lui về phía sau một bước. Song, dù sao chấp sự già đây cũng là tu sĩ Trúc Cơ, chỉ thoáng lùi lại một chút rồi pháp lực bắt đầu được khởi động lên, lập tức lắc mình đến sát bên cạnh kẻ khổng lồ kia, móng vuốt khô gầy vung lên như binh khí xé thẳng về phía cổ họng người đó, không chút lưu tình, như một sát thủ...
“Khoan đã...
Phương Nguyên chứng kiến màn này, lập tức kinh hãi vô cùng, vội vàng kêu lên.
“Hử?
Chấp sự già nghe thấy giọng hắn, móng vuốt sắc bén vội thu lại, đột nhiên nhảy trở về chỗ cũ, kinh ngạc nhìn sang Phương Nguyên.
“Người này hình như là...
Phương Nguyên cười khổ một tiếng, đưa mắt nhìn sang bóng người cao lớn kia.
“Ủa? Phương Nguyên sư đệ đó hả?
Bóng người cao lớn nọ dường như vẫn không hề hay biết mình vừa dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan rồi trở về, hắn nhìn về phía Phương Nguyên, kinh ngạc kêu lên.
Đó chẳng phải ai khác mà chính là Quan Ngạo.
“Nửa đêm nửa hôm ngươi ra đây làm gì thế?
Phương Nguyên gượng gạo cười cười, thi lễ với ba vị chấp sự một cái rồi quay sang hỏi Quan Ngọc.
“Ta tới cứu ngươi ấy mà...
Quan Ngạo nói rất tự nhiên, thu đại đạo trong tay lại, cười ngây ngô nói thêm: “Sao ngươi lại tự chạy ra ngoài được rồi?
“Tới cứu ta ư?
Phương Nguyên thoáng ngẩn người, nhìn về phía Quan Ngạo, ánh mắt như bất ngờ không tin nổi.
Quan Ngạo gật đầu, nghiêm túc nói: “Nghe bọn họ bảo ngày mai ngươi sẽ phải chết, ta không thể mặc kệ ngươi như thế được, cho nên ta tới đây cứu ngươi.
Phương Nguyên nhìn hắn ta một cái, thấy trên người hắn mặc chính bộ giáp mà mình từng cho hắn, cây đại đao khiêng trên tay cũng chính là cây đao từng chém giết ma vật trong hồ Ma Tức, gương mặt to bản tràn đầy vẻ ngưng trọng. Phương Nguyên thoáng hoảng thần, hiểu ra được, cái tên ngốc này... Hắn vậy mà thực sự muốn tới cứu mình. Quan Ngạo hẳn dự định đánh trực tiếp vào trong hắc ngục cướp mình ra, phải không nhỉ?
Không chỉ có Phương Nguyên, ngay cả ba vị chấp sự già luôn thờ ơ dửng dưng, lúc này ánh mắt cũng lộ vẻ cổ quái, nhìn Quan Ngạo như nhìn một thằng ngốc vậy.
“Ngươi... cứ thế tới cướp ngục ư?
Phương Nguyên cũng bất đắc dĩ, nói: “Vậy ngươi còn lần mò ở đây làm gì?
Quan Ngao bảo: “Ta vẫn chưa tìm thấy lối đánh vào trong đó...