Phương Nguyên khẽ run lên, gượng cười nói: "Đệ tử đã rõ!"
Lúc tu hành bồi dưỡng bản thân, để đến khi gặp đại nạn sẽ bảo vệ chính mình, nhân quả trong phương diện này, quả thực không chỉ một đạo truyền thừa mà có thể trả hết được.
"Ngươi đi đi!"
Tần trưởng lão thở dài một tiếng: "Âm Sơn Tông và thành Nam Hoang sợ rằng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi. Nếu muốn an ổn trốn thoát thì chỉ có thể đến Trung Châu trước. Nơi đó có tiên đạo hưng thịnh, tiên môn phong phú, dòng giống yêu ma không có chỗ ẩn thân. Có cho yêu vương Nam Hoang mười lá gan thì hắn cũng không dám đến Trung Châu tìm ngươi, hơn nữa cơ duyên cũng nhiều, ngươi có thể tìm thêm tạo hóa ở nơi đó!"
"Đệ tử đã nhớ!"
Phương Nguyên gượng cười, hắn biết Trung Châu là trung tâm của Cửu Châu, và cũng là nơi phồn hoa nhất, tiên đạo thịnh vượng nhất. Người tu hành trên thế gian đều muốn tới Trung Châu thăm thú một phen, lĩnh hội tiên phong đạo uẩn nơi đó. Song, vấn đề ở chỗ là, Trung Châu cách Vân Châu phía đông ngàn vạn dặm, đường xá khó khăn, đâu có dễ dàng tới được đó?
"Tiên môn không thể bảo vệ người ngoài mặt, chỉ có thể âm thầm giúp đỡ ngươi mà thôi!"
Tần trưởng lão dường như nhìn thấu suy nghĩ của Phương Nguyên, khẽ cười nói: "Sẽ có ba vị chấp sự già dẫn ngươi ra khỏi tiên môn. Họ sẽ nghĩ mọi cách để hộ tống ngươi rời khỏi Việt Quốc, đi một mạch một vạn tám nghìn dặm. Bên bờ sông Thương La trong địa hạt Nguyên Phong Quốc, có một ngọn núi Vấn Đạo, ở đó có đại trận truyền thống do Tiên Minh xây dựng. Ngươi có thể thông qua đại trận đó để rời khỏi Vân Châu!"
Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài nhà lao có ba vị lão giả xuất hiện trong bóng tối.
Nhìn khí cơ của ba người này đều vô cùng mạnh mẽ, ít nhất cũng trên Trúc Cơ, đều mặc áo dài màu tro, không nhìn ra thân phận.
Tần trưởng lão tiếp tục nói: "Đại trận truyền tống Tiên Minh có thể dùng số công đức của Tiên Minh để mở ra. Lúc trước ngươi đã được tuần tra sứ tặng cho ba nghìn công đức sau khi thí luyện ở hồ Ma Tức, cũng đủ để mở đại trận truyền tống một lần..."
Phương Nguyên lắng nghe, không ngờ tiên môn lại chuẩn bị chi tiết đến vậy, trong lòng không khỏi xúc động.
"Những điều tiên môn có thể làm cũng chỉ đến thế thôi!"
Tần trưởng lão thở dài một tiếng: "Rời khỏi tiên môn, trên danh nghĩa, ngươi đã là đồ đệ bị vứt bỏ của Thanh Dương Tông..."
"Đệ tử sớm muộn gì cũng sẽ quay về, đến trước Thanh Dương đại điện, tự đốt mệnh đăng của bản thân!"
Phương Nguyên nghe xong, im lặng một lát rồi kiên định nói.
"Ha ha, xem ngươi kìa, cũng không phải là không biết cách khiến người ta thích!"
Tần trưởng lão mỉm cười, rồi lại nhớ đến một chuyện: "Đúng rồi, món pháp bảo của yêu vương Nam Hoang..."
Phương Nguyên ngẩn ra, đang định giải thích, thì Tần trưởng lão lại lắc đầu: "Mà thôi, chúng ta không biết đó là pháp bảo gì, cũng không biết ngươi giấu ở đâu, nên cứ tiếp tục không biết thì hơn, để kệ cho chân truyền Âm Sơn Tông tự đi tìm!"
Phương Nguyên nghe vậy hơi bất ngờ, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
Lúc này hắn đã xác nhận chân truyền của Âm Sơn Tông cũng không biết món pháp bảo đó rốt cuộc là cái gì.
Thậm chí có thể nói, hắn ta thực sự cho rằng đó chỉ là món pháp bảo thông thường thôi.
Đương nhiên, việc này cũng có thể là do yêu vương Nam Hoang không nói chân tướng của ma ấn cho hắn ta biết, cho nên Thanh Dương Tông cũng không coi đây là việc lớn. Cả hai bên đều không biết một việc là, món pháp bảo đó đã từ tay Phương Nguyên chuyển sang tay chân truyền Âm Sơn Tông, rồi rơi vào tay các trưởng lão Thanh Dương Tông, cuối cùng lại chuyển về tay hắn...
Mọi việc nhìn thì có vẻ rất ly kỳ, nhưng thật ra lại rất bình thường.
Ma ấn dung nhập vào trong kiếm, chỉ hóa thành một yêu ấn nhàn nhạt, lúc Phương Nguyên thi triển kiếm, yêu ấn đó mới rõ lên khiến người ta chú ý. Nhưng bình thường thì nó chỉ như một phù ấn vô cùng phổ biến, không hề có điểm gì khác thường...
Nhưng dù bất kể nói thế nào, thanh kiếm đó đi một vòng lại về tay hắn, cũng có thể coi đấy là số mệnh!
Nếu Tần trưởng lão nhất định muốn hỏi rõ, thì Phương Nguyên sẽ nói sự thật cho ông ta biết, nhưng ông ta không hỏi thì hắn không cần giải thích nhiều.
"Đi thôi!"
Một lão giả trong ba vị chấp sự lên tiếng.
Phương Nguyên gật đầu, quay về phía ngọn núi chính của Thanh Dương Tông, cúi người hành lễ một cái, sau đó vái chào Tần trưởng lão, rồi quay đầu lập tức lên đường.
"Tiên môn hành động mạo hiểm như thế chỉ vì bảo vệ một đệ tử có chút hi vọng trưởng thành. Ngươi cảm thấy có đáng không?"
Mắt thấy Phương Nguyên rời khỏi hắc ngục, Tần trưởng lão thở dài một tiếng, bỗng lên tiếng hỏi.
"Không có gì là đáng hay không, chỉ là có nên hay không thôi!"
Một bóng đen bước đến bên cạnh Tần trưởng lão, đây là một lão giả có dáng người hơi mập mạp, râu dài bay phấp phới, chính là Vân trưởng lão. Ông ngẩng đầu nhìn về hướng Phương Nguyên biến mất, thấp giọng nói: "Huống hồ, tông chủ quyết tâm phải bảo vệ hắn, có lẽ không chỉ vì chút khả năng mai này hắn có thể trưởng thành, mà hẳn là còn vì một tia nhân quả nhạt đến mức gần như không thấy với Nam Hải."
Tần trưởng lão nghe xong, có phần tò mò: "Nha đầu kia thật sự là..."
Vân trưởng lão nói: "Tám chín phần mười!"
Tần trưởng lão không nhịn được lắc đầu: "Đệ tử Thanh Dương Tông chúng ta làm sao có thể rơi vào pháp nhãn của người ta?"
Vân trưởng lão nghe vậy cũng cười lạnh một tiếng: "Vậy thì phải xem bản lĩnh của chính thằng nhóc này!"