Đại Kiếp Chủ

Chương 331: Có kẻ vui có người buồn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Khoan đã!

Nhưng đúng vào lúc này, tông chủ Thanh Dương Tông bỗng như vừa nghĩ tới điều gì, lập tức mở miệng ngăn cản.

“Chẳng lẽ tông chủ còn tiếc hắn ư?

Chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông nhìn tông chủ Thanh Dương Tông, vẻ mặt như cười như không, nhưng tay cũng đã ngừng lại.

“Không có gì là bỏ được hay không bỏ được, người này nếu đã làm ra loại chuyện tàn ác như vậy, tất nhiên sẽ giao lại cho các ngươi, muốn giết muốn xẻo gì thì tùy.

Tông chủ Thanh Dương Tông trầm giọng mở miệng, ánh mắt không còn nhìn về phía Phương Nguyên nữa, lại nói: “Nhưng trên người đứa nhỏ này có một đạo truyền thừa quan trọng nhất của Thanh Dương Tông chúng ta, đây là bí mật tông ta, không có khả năng để người ngoài nhìn thấy, như vầy đi, ta mang hắn đi một ngày, để hắn lưu lại hoàn chỉnh truyền thừa của Thanh Dương Tông ta, sau đó xóa đi ký ức về truyền thừa này, nếu ngươi muốn tìm kiếm thứ gì ở hắn thì cứ đến chỗ ở của hắn tìm trước đi, nếu thực sự không tìm thấy thì chiều mai, ta sẽ giao lại người cho ngươi, lúc đó ngươi cứ việc sưu hồn.

“Vậy ư...

Chân truyền Âm Sơn Tông hơi ngẩn ra một chút rồi nở nụ cười, nói: “Cũng được, vậy trước hết hãy dẫn ta tới chỗ ở của hắn xem qua một chút, không biết có thể tìm được hay không, nhưng khi các ngươi xóa trí nhớ của hắn thì phải cẩn thận chút đó, chớ làm tổn thương hoàn toàn thần hồn của hắn, dù sao thì kiện pháp bảo kia cũng là một vật chứng cực kì trọng yếu, ta còn phải lấy về trình lên Yêu Vương để giao nộp lại, chưa biết chừng còn phải hỏi hắn nữa!

Dứt lời, hắn đảo mắt qua, bắt gặp Đoạn Phi Uyên bèn cười nói: “Vậy nhờ Đoạn sư đệ dẫn đường, được chứ?

Đoạn Phi Uyên đã đổ mồ hôi lạnh ướt người, thấy Cam Long Kiếm nhìn về phía mình còn suýt thì ngã sấp xuống, nhưng thấy Cam Long Kiếm cười tủm tỉm nhìn mình, rốt cuộc y vẫn không dám cự tuyệt, đành phải tuyệt vọng đồng ý!

“Giải Phương Nguyên vào nhà lao, mời mấy chấp sự qua trông coi, tất cả những điều có liên quan đến Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đều phải chép lại hoàn chỉnh.

Tông chủ Thanh Dương Tông không nhiều lời, chỉ cau mày thấp giọng phân phó với người đứng cạnh đó.

“Đi thôi.

Dưới cái nhìn chằm chằm của đám đông, Phương Nguyên bị áp giải đi.

Hắn bị khổn tiên tác trói chặt, thực sự không có khả năng kháng cự nửa phần, mà trong lòng cũng hoàn toàn thành một mảnh vắng lặng...

Khi sắp ra khỏi đại điện, hắn mơ hồ nghe được một tiếng thở dài luyến tiếc từ phía sau truyền đến: “Vì tiên môn, chung quy cũng cần có người phải chịu thiệt thòi!

...

...

“Cái gì? Phương Nguyên đại sư huynh bị bắt rồi ư?

“Chẳng phải lần này cả tông chủ cũng sắp thu huynh ấy làm đệ tử ký danh đó sao? Chuyện này là thế nào?

“Phương Nguyên sư huynh lập được nhiều công lao ở hồ Ma Tức như vậy, ai dám tùy tiện bắt huynh ấy chứ?

Tin tức này như một viên đá ném xuống hồ nước, phá tan mặt hồ phẳng lặng, tin vừa truyền ra, trên dưới Thanh Dương Tông lập tức nổi lên vô số tranh chấp ầm ĩ.

Đầu tiên, những người phẫn nộ nhất chính là đệ tử của Tiểu Trúc Phong, trong đợt thí luyện ở hồ Ma Tức, Phương Nguyên đã có một vị trí không thể dao động trong lòng bọn họ, mà khi Tiểu Trúc Phong được xác lập tư cách trở thành phong thứ năm của Thanh Dương Tông thì Phương Nguyên cũng đã xác lập được tư cách đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc Phong, hơn nữa, trong thời gian ở hồ Ma Tức, hầu như mỗi đệ tử Tiểu Trúc Phong ít nhiều đều đã từng được Phương Nguyên chiếu cố và che chở, lúc này bỗng nhiên nghe nói Phương Nguyên gặp phải biến cố lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ không thể kềm chế được, đều vọt tới chân núi của tông chủ...

Sau đó là các vị chân truyền các phong, biết được việc này bèn lập tức vận dụng các mạng lưới giao thiệp, tìm hiểu tin tức...

Chỉ có điều, kết quả lại làm người ta thất vọng vô cùng!

Chuyện mà tông chủ Thanh Dương Tông cùng các vị trưởng lão đã quyết định, sao có thể cho phép đám đệ tử hậu bối lên tiếng hoài nghi?

Đám đệ tử Tiểu Trúc Phong tụ tập gây chuyện đều bị các chấp sự xua về, những người cầm đầu như Tiểu Kiều sư muội và Ngô Thanh đều bị phạt diện bích.

Các vị chân truyền các phong hỏi thăm việc này đều bị nhận vô số cảnh cáo, bảo bọn họ không thể quan tâm đến việc này nữa!

Thế là nhất thời, bầu không khí ở Tiểu Trúc Phong và Thanh Dương Tông đều phủ kín một nỗi lo lắng dày đặc.

Tôn quản sự không còn tâm trạng thanh thản ăn thịt đầu heo nữa mà xách ra cái tẩu thuốc, ngồi xổm trước tiểu lâu của Phương Nguyên, rít từng hơi khò khè.

Lạc Phi Linh biến mất không thấy, từ sau khi biết chuyện này, chẳng ai biết nàng ta lại chạy đi đâu rồi.

Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba ra phía sau núi Thần Tiêu Phong, nhặt một quân cờ, nhưng thật lâu vẫn chưa đặt xuống, chẳng biết tự bao giờ, quân cờ đã bị nàng bóp nát!

Vân trưởng lão bị tông chủ Thanh Dương Tông kéo đi chơi cờ, ai nhìn vào chẳng hiểu, tông chủ sợ Vân trưởng lão kích động mà làm ra chuyện gì đó khó có thể sửa chữa, cho nên mới kiếm lí do, tự mình trông chừng Vân trưởng lão mà thôi. Các chấp sự của Tiểu Trúc Phong đều đã bị tiên môn giam lỏng trong động phủ, lệnh cho họ trong vòng ba ngày không được ra khỏi cửa động phủ nửa bước, nếu không sẽ bị phạt nặng...

Đương nhiên, ngoại trừ tức giận, bi thương, tất nhiên cũng có hưng phấn, kích động...

“Phương Nguyên... Ngươi đáng chết... Ngươi đáng chết... khụ khụ khụ...

Trong một tòa động phủ ở Thần Tiêu Phonhg, Lưu Mặc Chân mới được đón từ nhà lao tăm tối ra, bắt đầu điên cuồng cười to, ho ra từng hộc máu lớn nhưng vẫn không ngớt cười như điên.

“Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, gã hàn môn kia đã tự đâm đầu vào chỗ chết, quả đúng là báo ứng xác đáng...

Sau núi Tiểu Trúc Phong, bên trong rừng trúc, Kỳ Khiếu Phong quỳ gối trước một thần đài nho nhỏ, vẻ mặt cực kì kích động, hưng phấn cầu khẩn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)