Đại Kiếp Chủ

Chương 326: Thể diện sau cùng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Một câu này của Phương Nguyên khiến cho tất cả mọi người trong đại điện lập tức trầm mặc.

Có thể thấy rõ, trong chuyện này, vị chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông đã mưu tính rất kĩ càng, trước trước sau sau đều đã tính toán chi tiết.

Chuyện Phương Nguyên từng trảm yêu trừ ma ở thành Thái Nhạc vốn chẳng phải bí mật gì, chỉ cần có tâm tra xét thì đều có khả năng tra ra, mà gã Cam Long Kiếm này bỏ nhiều công sức trắc trở như vậy chỉ là để ấn định rõ ràng chuyện đó mà thôi, khi nói ra chuyện này, chứng cứ cũng thuộc dạng không thể chối cãi, Thanh Dương Tông tuyệt đối không có khả năng xoay chuyển tình thế, Phương Nguyên cũng không có đất chống chế nữa, chuyện này, trừ việc nhận lấy thì đúng là không còn lựa chọn nào khác.

Phương Nguyên cũng biết đạo lí này, nhưng vẫn hỏi một câu như vậy!

Dù đúng là hắn đã giết, thì lại thế nào?

Đệ tử tiên môn trảm yêu trừ ma, có vấn đề gì sao?

Nghe hỏi một câu như vậy, tất cả những trưởng lão các tiên môn có mặt trong đại điện đều trầm mặc.

Vấn đề này của Phương Nguyên vốn không khó trả lời, trảm yêu trừ ma dĩ nhiên không có vấn đề gì, đây chính là nhiệm vụ bên trong của các đệ tử tiên môn!

Nhưng... cũng phải nhìn xem chém yêu nào!

Yêu ma tầm thường, chém chính là công đức, nhưng con út của Nam Hoang Yêu Vương mà chém, đó là tai kiếp!

Có thể chuyện này sẽ khiến Phương Nguyên cảm thấy rất oan uổng, nhưng mà, Thanh Dương Tông còn có thể làm sao bây giờ?

Người của Thanh Dương Tông vốn đang vui mừng hân hoan đầy mặt nay đã biến sắc hoàn toàn.

Các đệ tử ngẩng đầu nhìn các vị chấp sự, mà các vị chấp sự lại ngẩng đầu nhìn về phía các trưởng lão, mấy vị trưởng lão không hẹn mà cùng nhìn về phía tông chủ, bấy giờ, trên mặt bọn họ, có phẫn nộ, có ngạc nhiên, có khủng hoảng, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, đều đồng loạt giữ im lặng, bầu không khí khắp đại điện rộng lớn này có vẻ vô cùng trầm mặc, đồng thời cũng vô cùng xấu hổ và nặng nề...

Giữa không khí đè nén nặng nề này, chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông lại đột ngột nở nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào tông chủ Thanh Dương Tông.

Cũng vào lúc này, tông chủ Thanh Dương Tông bỗng mở miệng hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?

Lời vừa thốt ra, lập tức không biết bao nhiêu ánh mắt hướng về phía tông chủ Thanh Dương Tông.

Lúc này, sắc mặt tông chủ Thanh Dương Tông hoàn toàn không có chút biểu tình nào, thậm chí đến cả thần sắc tức giận cũng không có.

Nếu muốn nói có gì đó thì chỉ có thể là dưới vẻ mặt hoàn toàn không hề có một chút biểu cảm đó là nỗi lòng bất đắc dĩ sâu đậm.

“Muốn thế nào ư? Còn cần ta phải nói sao?

Cam Long Kiếm cười nhạt một tiếng, quay đầu về phía tông chủ Thanh Dương Tông thi lễ một cái, lại cười nói: “Nếu theo tính tình Nam Hoang Yêu Vương, có người giết con út của hắn, đoạt pháp bảo của hắn, phỏng chừng hắn sẽ nổi điên, có lẽ còn xông tới tiêu diệt Thanh Dương Tông cũng chưa biết chừng, nhưng nếu việc này để Âm Sơn Tông ta đứng ra hòa giải, mọi nhà đều thuộc tiên môn, dĩ nhiên sẽ không để cho Thanh Dương Tông chịu khổ quá lớn...

Nói đến đây, hắn ta hơi dừng lại một chút, nhìn về phía Phương Nguyên, nói: “Có điều, vài thứ cần phải giao nộp dĩ nhiên không thể thiếu được, vị Phương Nguyên sư đệ này, tất nhiên phải để ta mang về, còn món pháp bảo của Yêu Vương kia, ngươi cũng nên giao ra đây đi chứ nhỉ?

Những người trong đại điện vừa nghe hắn ta nói như vậy liền xôn xao bàn tán lên.

Các sứ giả và trưởng lão của các đại tiên môn tới xem lễ đều đang có mặt, cho nên những lời nghị luận ầm ỹ kéo dài không dứt.

Nam Hoang Yêu Vương là loại nhân vật nào, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, nếu đúng là Phương Nguyên đã giết chết con út của hắn ta, lại còn cướp mất pháp bảo của hắn, vậy thì xử lí Phương Nguyên để dẹp yên lửa giận của Nam Hoang Yêu Vương quả thực đúng là một biện pháp tốt...

Chỉ có điều, hôm nay dù sao cũng là buổi lễ tông chủ Thanh Dương Tông tuyên nhận Phương Nguyên làm thủ đồ, mà bỗng nhiên một đệ tử của Âm Sơn Tông lại nhảy ra, nói mấy câu liền muốn mang niềm hi vọng trong tương lai của Thanh Dương Tông đi, vậy thì sau này, Thanh Dương Tông còn mặt mũi nào ở Vân Châu này nữa?

Lại ngẫm kĩ một lần, hình như trong quá khứ, Thanh Dương Tông mới chính là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn, mà cái danh này, Âm Sơn Tông đã đoạt được từ tay Thanh Dương Tông, ai cũng biết, trên dưới Thanh Dương Tông ai nấy đều có đôi phần ngạo cốt so với các tiên môn khác, bọn họ muốn đoạt lại danh tiếng này, nhưng ai có thể ngờ được, hôm nay vừa có chút mầm hi vọng lại bị Âm Sơn Tông đột nhiên nhảy ra bóp chết?

“Ngươi đừng mơ tưởng...

Ngay giữa bầu không khí trầm mặc này, đột nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, nhận ra người vừa lên tiếng chính là Vân trưởng lão của Thanh Dương Tông.

Lão giả mập mạp râu bạc này thường ngày trông khí độ rất hờ hững nhưng nay đã tức giận đến độ đen mặt lại, chòm râu dài không gió tự bay, chập chờn trước mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn các vị trưởng lão của Thanh Dương Tông rồi quét qua thân vị đệ tử Âm Sơn Tông là Cam Long Kiếm kia.

“Tiểu nhi, ngươi coi ngươi là ai hả, một thân một mình tới đây, còn muốn mang đệ tử chân truyền của Thanh Dương Tông ta đi?

Cuối cùng, ánh mắt ông rơi xuống người chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông, nộ ý đằng đằng.

“Ha ha, Vân trưởng lão phải không ạ, vãn bối không dám làm càn, nhưng hôm nay đúng là ta phải mang hắn đi...

Chân truyền Cam Long Kiếm của Âm Sơn Tông nhẹ nhàng thi lễ một cái, thái độ khiêm tốn ôn hòa, nhưng ý trong lời nói lại vô cùng cứng rắn.

“Ngươi...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)