Đại Kiếp Chủ

Chương 321: Đi mau! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Nguyên đều trải qua khoảng thời gian ba ngày này ở trong một gian phòng yên tĩnh ở núi Phi Vân, ai cũng không thể đến quấy rầy hắn.

Thế nhưng dù sao điêu này chỉ là hình thức, không có ý nghĩa thực thất, bởi vậy Phương Nguyên bèn nhân cơ hội thời gian ba ngày này, lại sơ lý lại tu vi toàn thân của chính mình một lần, hắn muốn đảm bảo là lúc bản thân đến Trúc Cơ liệu tự thân mình có thể nắm chắc thành công hay không!

"Nay ta muốn Trúc Cơ, phương pháp cũng không ít, nhưng biện pháp tốt nhất chắc là..."

Thừa dịp còn có chút thơi gian nhàn rỗi, Phương Nguyên suy nghĩ một hồi, lại lấy Thuật Thiên Diễn thôi diễn lại tu hành của bản thân một phen.

Trời đất ngả nghiêng, vô số kinh văn màu vàng quay cuồng tron thức hải của Phương Nguyên, khắc ghi một phương hướng tu hành trong lòng hắn.

Mà Phương Nguyên thì tĩnh tâm lựa chọn trong vô số con đường này.

Sau khi trở về từ hồ Ma Tức, hắn đã biết chuyện quan trọng nhất mà bản thân gặp phải, đó là Trúc Cơ, bởi vây hắn tìm kiếm rất nhiều điển tịch về đạo Trúc Cơ, lật xem một phen nên nay hiểu biết về Trúc Cơ hiển nhiên thâm sâu hơn, lúc này Phương Nguyên lại nương theo Thuật Thiên Diễn đem hiểu biết của chính mình về Trúc Cơ kết hợp với tu vi toàn thân, thôi diễn khả năng thành công cùng với tiềm lực trong tương lai!

Mà phát hiện này lại khiến cho hắn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan trong việc lựa chọn!

"Đan dược Trúc Cơ!"

"Ngũ hành địa mạch Trúc Cơ!"

"Thiên đạo Trúc Cơ!"

Một ý niệm một con đường, một mạch một thiên địa!

Điều đơn giản nhất, ổn thỏa nhất chưa chắc là thích hợp với hắn nhất!

Thế nhưng thích hợp với Phương Nguyên nhất thì lại chưa chắn là tốt nhất!

Điều tốt nhất thì quá nhiều hạn chế, lại chưa chắc là hắn có thể lấy được!

Nhiều dòng suy nghĩ, nhiều ý niệm trong đầu xuất hiện bay vờn trong thâm tâm Phương Nguyên, khiến cho hắn lúc thì nhíu mày, lúc thì thở dài!

"Chẳng lẽ thật sự phải đi như vậy hay sao?"

Chẳng biết thôi diễn bao lâu Phương Nguyên đã rơi vào đường cũng, vẫn quay lại hiện thực, hắn lại nhịn không được cười khổ, phương pháp thôi diễn này tốt nhất vẫn nên thôi diễn những việc đơn giản thôi, bởi vì như vậy không có nhiều lựa chọn lắm, một mực thực hiện theo là được, thê nhưng nay gặp phải quá nhiều lựa chọn, cũng có tốt có xấu, mỗi người một vẻ, thật sự khiến Phương Nguyên lúc nào cũng sinh ra cảm giác cần phải đánh cược một phen!

"Đánh cược thì không ổn, phải nắm chắc mới được!"

Tam trạng này khiến cho Phương Nguyên cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, khẽ thở dài mở mắt ra.

"Ồ?"

Vừa mới mở mắt đột nhiên hắn hơi ngẩn ra, để ý đến một sự thay đổi.

Ngay phía trước Phương Nguyên ba trượng ngoài cạnh cửa, chẳng biết lúc này lại xuất hiện một tấm giấy lộn, giống như bị ai nhét vào.

Vừa rồi trong lúc hắn thôi diễn lại không hề phát hiện ra, càng khiến cho hắn hơi kinh ngạc là hiện giờ Phương Nguyên đang trong trạng thái tĩnh tu. Dựa theo quy củ Thanh Dương Tông, ai cũng không thể quấy rầy hắn, thế thì tờ giấy này lại bị ai nhét vào đây?

Thân hình khẽ động hắn đã đến ngay cạnh cửa, nhặt tờ giấy lên nhất thời ngẩn ra. Chỉ thấy trên tờ giấy viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Đi mau!"

Bỗng chốc Phương Nguyên thấy nghi hoặc không thôi, vội vã đẩy cửa gỗ ra lại thấy bên ngoài trống trải yên tĩnh, khắp nơi đều là mây trôi cùng với ánh sáng trận pháp mờ nhạt, căn bản không thấy nửa bóng người, vì thế chỗ này vốn chính là trên núi Phi Vân Thanh Dương Tông, nơi bí ẩn an toàn nhất, ngoại trừ địa vị thân phân tầm trưởng lão thì không có ai có thể tùy tiện xông vào được, thế lại có người nào có thể đến nơi này đưa tờ giấy này cho hắn chứ?

"Chẳng lẽ là trưởng lão có gì căn dặn chăng? Thế nhưng trưởng lão cần gì phải truyền tờ giấy này cho ta?"

Trong lòng Phương Nguyên thật là hoang mang, lại không kìm được mà suy nghĩ: "Hai chữ trên tờ giấy này là có ý gì?"

Ngay lúc trong lòng buồn bực, trăm bề khó khăn, chợt thấy từ rất xa ánh sáng trận pháp thu lại, cấm chế tan mất lộ ra một con đường núi hiểm trở trong làn mây, mà trên con đường đó đã có mấy vị chấp sự dẫn theo một đứa nhỏ đang cầm theo một chồng áo bào mới, đi từ đầu con đường bên kia, từ xa thấy được Phương Nguyên bỗng chốc trên mặt lộ vẻ vui mừng, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh thật đúng lúc, sắp đến giờ Thìn, tông chủ cùng các vị trưởng lão, còn có các đại tiên môn tiến đến xem lễ của huynh đều đã chờ ở đại điện, huynh mau thay áo bào rồi qua đó đi!"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)