Tiểu Trúc Phong ngày nay, sau khi trải qua đợt thí luyện, danh tiếng đã vang dội, chân chính trở thành một trong ngũ phong của Thanh Dương Tông, mà hắn là chân truyền đại đệ tử, cũng coi như nước lên thuyền lên, vô hình trung trở thành cá nhân nổi bật trong tiên môn, các loại quy củ của tiên môn đều đã không quản được hắn, các loại chuyện phiền toái đã có người xử lí thay, hắn chỉ cần ngày ngày đọc sách, luyện kiếm đôi chút, hay nhâm nhi chén rượu cùng Tôn quản sự mà thôi.
Nếu nói ngày nay thân phận của Phương Nguyên đã lên như diều gặp gió, ngay cả các vị nghi trượng thấy hắn, thái độ cũng đã biến hóa rất nhiều, khách khí hơn trước, mà cũng xa cách vài phần, các đệ tử tiên môn thấy hắn vừa kính vừa sợ, duy nhất có một người không thay đổi, đó là Tôn quản sự, những khi rảnh rỗi, y đều xách theo vài cân thịt đầu heo, một vò ngũ gia bì, lắc lư tới tìm Phương Nguyên nói chuyện phiếm.
Đối với việc này, Phương Nguyên cũng từng lộ ý, có thể để Tôn quản sự tới làm việc ở Tiểu Trúc Phong, nếu được như thế, y cũng không cần phải vất vả ở bên Ngọc Nhai Phong nữa, có điều, Tôn quản sự lại không đồng ý, nói Tiểu Trúc Phong là mảnh đất truyền thừa của tiên môn, có quá nhiều bí mật, y tới thì không tiện lắm.
Sau đợt thí luyện trong hồ Ma Tức, Lạc Phi Linh cũng thường xuyên tìm đến chỗ Phương Nguyên chơi.
Song cả ngày Phương Nguyên bỏ khá nhiều thời gian đọc sách tu luyện, khiến nàng đôi khi cũng thấy bực bội, cũng may sau lại gặp được Tôn quản sự, thế là sự tình không thể vãn hồi, Tôn quản sự thích ăn thịt, nàng thích uống rượu, Tôn quản sự thích tám chuyện, nàng thì thích nghe kể...
Vì thế, trước tiểu lâu thanh tịnh của Phương Nguyên liền thường xuyên xuất hiện một màn thế này:
Một nam tử thon gầy vỗ đùi, thao thao bất tuyệt, một cô nương xinh đẹp ôm hồ lô rượu, luôn miệng trầm trồ.
Cứ như thế một thời gian, chuyện về thí luyện ở hồ Ma Tức khó khăn lắm mới lắng xuống, song trong tiên môn lại nổi lên vô số lời đồn, thậm chí đã bắt đầu có người truyền tai nhau: Đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc Phong là Phương Nguyên, sắp trở thành vị trưởng lão trẻ tuổi nhất của tiên môn rồi đó!
Biến hóa dễ thấy nhất chính là, tiên môn đã đưa tới hai người hầu hạ sinh hoạt hàng ngày cho Phương Nguyên rồi.
Ai chẳng biết, trong tiên môn, chưa bao giờ có đệ tử dưới Trúc Cơ có được đặc cách này cả.
Việc này tối thiểu có thể thấy được, tuy hiện tại Phương Nguyên mới đến Luyện Khí nhưng tất cả các đãi ngộ đều đã ngang hàng Trúc Cơ rồi!
Những thay đổi này còn đưa tới một kết quả, đó chính là số lượng người tới chào hỏi ngày càng nhiều lên.
Trước đây, khi Phương Nguyên vừa trở thành đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc Phong, đã có không ít người tới tặng lễ mời dự tiệc, nhưng khi đó, ở sau lưng vẫn có không ít người chẳng mấy để tâm, cho là vị trí này hắn không cách nào ngồi vững được, không cần tạo quan hệ lâu dài, khách khí một chút là đủ.
Mà hôm nay, đã không còn ai hoài nghi tư cách của hắn, lòng nhiệt tình vụt lớn hơn rất nhiều.
Không chỉ có những người trước đây từng tới chào hỏi cũng lại chạy tới một đợt nữa mà có rất nhiều người trước đây muốn giữ thân phận chưa tới, nay cũng đã đến, trong số này, không chỉ có mấy vị gia chủ các tiểu thế gia, các vị chưởng quầy phụ trách buôn bán đan khí, mà thậm chí còn có cả nhiều vị nghi trượng của tiên môn...
Có người đưa tới lễ trọng, chúc hắn đã hoàn thành thí luyện hồ Ma Tức, ngày sau vang danh khắp thiên hạ!
Lại có người đưa tới thư mời, lạc khoản đều không phải nhân vật bình thường, thành tâm mời hắn tới dự tiệc.
Còn có rất nhiều người âm thầm sai nô bộc tới Tiểu Trúc Phong hỏi thăm vị đại đệ tử chân truyền này đã có hôn ước hay chưa, liệu đã có lương duyên nào tới...
Nếu Phương Nguyên phải tiếp đã tất cả những người này, chỉ e mỗi ngày có tất bật gấp chục lần cũng không đủ dùng, bởi vậy, Phương Nguyên vẫn giữ quy củ cũ, dứt khoát đóng cửa không ra, mọi chuyện đều giao cho Tôn quản sự từ chối thay, đương nhiên, trong chuyện này, Lạc Phi Linh cũng nhúng một chân, không biết bọn họ làm thế nào mà sau đó, trong tiên môn dần dần truyền ra lời đồn Phương Nguyên chiêu hiền đãi sĩ, còn thu lễ rất hào phóng nữa chứ...
Điểm cổ quái hơn nữa chính là, những người ban đầu tính thăm dò về việc hôn nhân của Phương Nguyên, nay đột nhiên tuyệt tích một cách hết sức bất ngờ...
Đối với việc này, Phương Nguyên cũng không có ý kiến gì, hắn đang hưởng thụ những ngày rảnh rỗi hiếm thấy, không muốn bị bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến tâm tình.
Cứ thế thong dong nửa tháng, Phương Nguyên đã thăm dò cặn kẽ và tu chỉnh tỉ mỉ tu vi của mình, đối với việc mình sắp Trúc Cơ rốt cuộc cũng có khẳng định chắc chắn, sau khi tính toán cẩn thận, hắn đã nghĩ ra một cách giải thích với tiên môn, chuẩn bị khi nào lấy được quyết định cuối cùng của tiên môn thì sẽ nói ra suy nghĩ này cho bọn họ, song hiện tại, hắn vẫn muốn chờ xem tiên môn sẽ quyết định thế nào...
Nghe nói ngũ đại trưởng lão của Thanh Dương Tông cùng với tông chủ dạo gần đây đang thương nghị liên tục ở chủ phong, rất nhiều lời đồn đại về hắn ở tiên môn đều từ đó mà ra, Phương Nguyên đã biết, đề nghị này của Vân trưởng lão, chỉ e các vị trưởng lão khác không dễ dàng đồng ý đâu, song cho tới bây giờ, hắn cũng không có cách nào can thiệp vào chuyện này, đành phải ngồi đợi kết quả mà thôi.
Rốt cuộc, nửa tháng sau, vào một sáng sớm, một vị lão nghi trượng áo bào màu tro, tóc sẫm màu chậm rãi bay tới, đặt chân xuống trước Tiểu Trúc Phong.
Phương Nguyên biết sắc bào này, vị lão nghi trượng đó chính là chấp dịch của bên mạch tông chủ, thân phận có thể nói là cao hơn rất nhiều so với các nghi trượng khác trong tiên môn...
Ông ta tới đây, cũng tức là kết quả tới rồi!
“Chân truyền Phương Nguyên của Tiểu Trúc Phong nghe, pháp chỉ của tông chủ, lệnh ngươi lập tức đến ngay Chính Đức Điện nghe huấn.
Phương Nguyên nghe xong lời ấy, lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, hành lễ với lão nghi trượng rồi đi cùng ông ta.
Hai người cưỡi mây bay thẳng tới Chính Đức Điện.
Lúc này, bên dưới kia, cả Tiểu Trúc Phong cùng các phong khác, không biết có phải do có người nghe được tin tức gì hay chăng, rồi một truyền mười, mười truyền trăm, vô số người đều đứng trên đỉnh núi, ngửa đầu nhìn hắn, thậm chí còn có một loại cảm giác nhìn Phương Nguyên phi thăng vậy đó.
Đương nhiên, dù chuyện này không phải đang phi thăng thật nhưng cũng không xê xích bao nhiêu!
Sau khi tới Chính Đức Điện, Phương Nguyên nhìn vào bên trong, liền thấy trong đó có không ít người, các vị trưởng lão, các đại đệ tử chân truyền, các vị nghi trượng tay cầm quyền cao, đều đang ngồi trong đại điện, bầu không khí cực kì nghiêm trang túc mục, hiển nhiên khi hắn tới, mỗi người đều đưa mắt nhìn qua, những người đó, tu vi có cao có thấp, ánh mắt đều như núi, khiến Phương Nguyên cảm thấy có một áp lực lớn đè lên trên ngực mình!
Nhưng ngay khi Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức đã thấy được Vân trưởng lão đang ngồi bên cạnh tông chủ.
Vân trưởng lão không nói gì, chỉ nhìn về phía Phương Nguyên, mỉm cười một cái rồi khẽ gật đầu.
Phương Nguyên lập tức hiểu được: Việc này, thành rồi!