Sau ba ngày túy lúy, dĩ nhiên đã đến lúc lên đường ra về.
Đệ tử ngũ đại tiên môn đều chia tay nhau, tự về tiên môn mình, chỉ có mấy người có quan hệ tốt thì hẹn nhau chọn thời điểm nào đó phù hợp đến núi Vân Phù cùng nhau Trúc Cơ. Đây cũng là chuyện trọng yếu nhất đối với những đệ tử chân truyền chiếm được cơ hội trúc cơ, trong lần thí luyện ở hồ Ma Tức, bọn họ đều gặt hái được khá nhiều tài nguyên, sau khi đã giao nộp một phần cho tiên môn thì cũng còn lại không ít, những tài nguyên này cơ bản cũng đã thừa đủ để đề thăng tu vi của bọn họ lên cảnh giới cấp đỉnh của Luyện Khí, sau đó, chuẩn bị thỏa đáng là có thể đi đến lợi dụng địa khí của núi Vân Phù để thử Trúc Cơ.
Núi Vân Phù là một vùng núi non đặc biệt của Việt Quốc, bởi có linh mạch đổ vào, tạo thành địa mạch, nơi đây biến thành phúc địa cho người tu hành Trúc Cơ, có điều địa mạch chi khí có hạn, không có khả năng thỏa mãn quá nhiều người tu hành, chỉ có đệ tử chân truyền của các tiên môn mới có thể nương nhờ địa khí nơi đây để thử Trúc Cơ, về phần các đệ tử bình thường thì phải tiếp tục tích lũy công đức, chờ khi đủ công đức rồi, có thể đổi lấy Trúc Cơ đan với tiên môn.
Đương nhiên, cũng có một số đệ tử tiên môn sẽ chọn thời điểm này để xuống núi, du lịch bốn phương, tự mình tìm kiếm tạo hóa tu hành.
Bọn họ đều đã vượt qua thí luyện, dù xuống núi vào lúc này thì cũng vẫn đường đường chính chính là đệ tử tiên môn.
Nếu thực sự gặp được đại tạo hóa, vẫn có thể tiếp tục quay về tiên môn tu hành.
Các vị trưởng lão chấp sự của Thanh Dương Tông tổ chức nghênh đón các đệ tử đã hoàn thành thí luyện trở về tông, sau đó còn không ít việc, nào là sắp xếp cho các đệ tử tu hành, nào là thu tài nguyên linh dược mà các đệ tử các phong gặt hái được trong thời gian thí luyện, nào là an táng các đệ tử đã mất mạng trong đợt thí luyện, còn cả việc phải căn cứ vào biểu hiện của các đệ tử trong đợt thí luyện này để tiến hành thưởng phạt cho thành tích hay sai lầm trong nội bộ tiên môn, v.v...
Tóm lại, tất cả mọi chuyện không phải một chốc một lát là có thể sắp xếp đâu ra đấy, nhưng tất cả những chuyện này không mấy liên quan đến Phương Nguyên.
Hắn về lại Tiểu Trúc Phong, Vân trưởng lão cùng hắn trò chuyện hồi lâu, hỏi về việc tu hành của hắn.
Trên thực tế, sau khi Phương Nguyên rời khỏi hồ Ma Tức, Vân trưởng lão cùng Cổ Mặc trưởng lão đã nhìn ra sự biến hóa trong khí cơ của hắn.
Đầu tiên, tu vi của hắn đã tăng trưởng nhanh đến kinh người, trước khi tiến vào hồ Ma Tức, hắn mới chỉ có tu vi Luyện Khí tầng thứ bảy, nhưng nay tu vi của hắn đã nhảy lên Luyện Khí đỉnh; thứ hai, pháp lực của hắn trước đó, tuy cũng gây cho người ta cảm giác huyền ảo khó dò, nhưng chủ yếu vẫn là ngưng luyện như tơ, trong suốt thuần chất, nhưng nay lại khiến người ta sinh ra một cảm giác phức tạp hơn, và thật huyền diệu, cực kì huyền diệu.
Nhưng cũng may, hai vị trưởng lão đều có vài phân công phu dưỡng khí, sau khi thí luyện trong hồ Ma Tức kết thúc, có cả đống chuyện đang chờ giải quyết, bọn họ cũng không vội hỏi kĩ những chuyện nhỏ này, chờ khi về đến sơn môn mới dành chút thời gian tỉ mỉ hỏi Phương Nguyên.
“Những chuyện đã trải qua trong hồ Ma Tức, ta đã cặn kẽ nói với các vị trưởng lão, có điều, có chút chuyện của chính ta, ta đã giấu bớt, khi mở đường máu vượt ra khỏi Ma Vực đi cầu viện, ta từng bị trọng thương, nhiều lần rơi vào giữa vòng vây trùng điệp của ma vật, trong lúc rơi vào hiểm cảnh này, vì bảo vệ tính mạng, ta từng dùng một gốc bảo dược cùng với khá nhiều linh dược, chúng đã giúp ta tăng tu vi không ít...
Khi rời khỏi hồ Ma Tức, Phương Nguyên đã sớm chuẩn bị kĩ lí do giải thích cho việc này rồi, nay bị hỏi đến bèn nói lại cho Vân trưởng lão.
Đối với việc tu vi của mình tăng lên quá mạnh, chỉ cần đẩy cho nguyên nhân đã dùng bảo dược và linh dược là được, vì trong quá trình thí luyện ở hồ Ma Tức, việc này cũng thường thấy.
Hầu như mỗi độ thí luyện đều sẽ xuất hiện chuyện đệ tử tiên môn tăng mạnh tu vi vì dùng linh dược hoặc bảo dược.
Có điều, dưới tình huống bình thường, tiên môn không cho phép làm như vậy, bởi dược tính của linh dược và bảo dược vốn không dễ dàng luyện hóa như vậy, nếu liều lĩnh ăn vào, mặc dù có khả năng tăng mạnh tu vi nhưng khả năng thân thể nổ tung mà chết cũng rất lớn.
Ngoài ra, còn có một nguyên nhân nữa, những linh dược và bảo dược này, tiên môn đều phải thu lại một phần, nếu các đệ tử tự mình dùng mất thì đây cũng coi là một hành vi cá nhân xâm chiếm của công, nếu người người đều dùng hết linh dược và bảo dược mình thu hoạch được thì tài nguyên của tiên môn từ đâu mà đến?
Dĩ nhiên, trong tình huống cụ thể sẽ có chỉ dẫn cụ thể, quy củ của tiên môn không cứng nhắc như vậy, nếu có tình huống đặc biệt thì cũng cho phép hành xử đặc biệt!
Quan Ngạo bị đệ tử Thần Tiêu Phong đánh bị thương, vết thương đe dọa đến tính mạng, sau đó, Phương Nguyên tự mình quyết định việc này, có một đám đệ tử Tiểu Trúc Phong làm chứng, mặc dù trong mắt một số trưởng lão của tiên môn, tính mạng của Quan Ngạo chưa chắc đã đáng giá ngang một cây bảo dược, nhưng cách làm này của Phương Nguyên lại không có gì đáng trách, bởi vậy bọn họ cũng không thể nghiêm phạt Quan Ngạo, lại càng không thể chỉ trích Phương Nguyên, chuyện này cứ thế được cho qua!
Mà tình huống của Phương Nguyên lại càng đặc biệt, lúc đó hắn phải xông ra để đi cầu viện!
Khi đó, tính mạng của hắn có quan hệ chặt chẽ với an nguy của toàn bộ các đệ tử, dưới tình huống như vậy, đừng nói vì bảo vệ tính mạng mà ăn vài cọng linh dược, cho dù có sai lầm lớn hơn nữa thì chỉ cần bảo đảm thành công cầu viện, mọi chuyện đều có thể tha thứ!
Bởi vậy, việc dùng riêng linh dược, tuy trái với quy củ tiên môn nhưng tiên môn sẽ không chỉ trích Phương Nguyên vì việc này.
Đối với riêng Vân trưởng lão, tu vi của Phương Nguyên tăng cao, vốn không phải là chuyện xấu gì, ông sẽ không hỏi nhiều.
Điều ông quan tâm là một vấn đề khác.
“Ta đã xem qua pháp lực của ngươi, cảm thấy mờ mịt khó nói, ngay cả ta nay cũng đã không thể nhìn thấu tu vi của ngươi, đây quả thực là chuyện xưa nay chưa từng gặp đối với các đời đệ tử tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, nhưng tra kĩ thân pháp lực này của ngươi, lại thấy tựa hồ vẫn ngưng luyện thông thấu như trước kia, thậm chí còn vượt hơn trước đó, trong lần thí luyện này... rốt cuộc ngươi đã trải qua những gì?
Vân trưởng lão thẳng thắn hỏi trực tiếp vào vấn đề.
Đối với vấn đề này, Phương Nguyên cũng trầm mặc chốc lát, sau đó ngẩng đầu nói: “Việc này đệ tử cũng không thể nói rõ được, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vốn đã ngưng luyện phi thường, thanh triệt thông thấu, bởi vậy, bình thường đệ tử tu hành cũng vô cùng cẩn thận, nhưng khi ở trong hồ Ma Tức, bởi liên tục rơi vào các hiểm cảnh, trong lúc bất đắc dĩ, đệ tử cũng đã phải luyện hóa một ít lực lượng khác thường bên ngoài, những oán khí của các bộ xương khô bên cạnh tượng đất độ kiếp kia, cùng với ấn kí pháp lực của đệ tử ngũ đại tiên môn, có lẽ những thứ này đã khiến thân pháp lực của ta bị pha tạp không ít, dẫn đến có biến hóa lớn...