Đại Kiếp Chủ

Chương 309: Ngũ đại tiên môn, vô cùng chính nghĩa! (4)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi tin tức này đến tai Tiểu Lạt Tiêu, ban đêm hôm đó nàng lập tức tới bái phỏng Phương Nguyên, lại không nói gì. Ban đầu lúc ở hồ Ma Tức, sau khi Phương Nguyên ra tay tàn nhẫn với đệ tử Thần Tiêu Phong, giữa nàng và Phương Nguyên liền có một tầng mâu thuẫn vô hình. Tuy nàng biết Phương Nguyên làm việc gọn gàng khiến nàng không thể chỉ trích, nhưng tầng mâu thuẫn này vẫn xuất hiện, rất khó xóa bỏ!

Trong tình huống đó, nếu Phương Nguyên chủ động nói xin lỗi với nàng, nói chuyện tử tế thì có thể làm tiêu tan tầng mâu thuẫn này.

Nhưng Phương Nguyên rõ ràng không!

Dường như nàng cũng hiểu được chuyện này, sau khi ngồi một hồi lâu thì bình tĩnh nói: "Ban đầu, khi gặp lại ngươi ở Linh Dược Giám, ta cũng từng nghĩ có lẽ ngươi sẽ không là một tạp dịch cả đời, nhưng ta lại không ngờ ngươi không chỉ thoát ly thân phận tạp dịch. Ta từng truyền kiếm đạo cho ngươi, nhưng lúc truyền không hề tập trung, ta từng truyền thuật pháp cho ngươi, nhưng cũng chỉ là sao chép tâm pháp đưa qua. Nay ngươi chỉ giúp ta một việc này thôi, đã hơn ta vô số lần, hiện tại lại là ta bắt đầu nợ ngươi..."

"Tiên đồ dài đằng đẵng, không có gì mà nợ với không nợ!"

Phương Nguyên trả lời rất chân thành, cũng rất bình tình: "Nếu nói là nhân quả, cũng là nhân quả hai chiều!"

Tiểu Lạt Tiêu - Lăng Hồng Ba ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đứng lên nói: "Vẫn muốn cảm ơn ngươi!"

Dứt lời, hai bên đều không nói gì, nàng đứng một lúc rồi rời đi.

"Lăng sư tỷ..."

Phương Nguyên trầm mặc một lát thì gọi nàng, cười nói: "Nếu có rảnh, thì có thể tới tìm ta chơi cờ!"

Tiểu Lạt Tiêu - Lăng Hồng Ba nở nụ cười, mắng: "Đồ ngốc mới có thể tới tìm ngươi chơi cờ..."

Trước khi đi ra ngoài, nàng lại thở dài một tiếng nói: "Nhưng mà tả quả thật sẽ tìm đến ngươi chơi cờ..."

Sau khi tiễn Lăng Hồng Ba đi, Phương Nguyên lại làm chuyện thứ hai.

Hắn phái người mời Nhiếp Hồng Cô tới đây, sau đó lần lượt mở túi trữ vật ra trước mặt nàng, bên trong tràn đầy linh dược, thậm chí ngay cả bảo dược cũng có bốn năm gốc. Tuy rằng số lượng tổng cộng so ra kém với thu hoạch của một đại tiên môn, nhưng số lượng và phẩm chất bảo dược lại không hề thua kém, thậm chí còn tốt hơn nhiều. Những thứ này đều là linh dược Phương Nguyên và Lạc Phi Linh ngắt ra ở trong sơn cốc thần bí kia, cũng là tài nguyên phong phú nhất trong tay Phương Nguyên!

"Chọn đi!"

Phương Nguyên nói thẳng với Nhiếp Hồng Cô: "Lúc trước mời tỷ vào hồ Ma Tức thì ta đã từng đồng ý trị mặt cho tỷ, nhưng mà tỷ cũng biết lúc ấy đầu ta vốn trống rỗng. Chỉ là ta đã giúp tỷ nghiên cứu một vài phương thuốc dân gian, chúng ta có thể cùng nhau tham khảo một phen. Nhưng đó không phải là chuyện có thể làm trong thời gian ngắn, hiện giờ thí luyện của chúng ta đã chấm dứt, nên ta có thể giúp rồi, vì vậy tỷ cứ chọn lựa trong đám linh dược và bảo dược này, cần bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Nếu tỷ cần ta giúp nghiên cứu phương thuốc dân gian, thì ta..."

"Ha ha, không cần phải nói nữa!"

Nhiếp Hồng Cô cười khàn khàn, hai con mắt quét tới quét lui trên đống linh dược và bảo dược, cuối cùng cười lạnh nói: "Đám người các ngươi chỉ biết tăng tu vi, làm sao hiểu được đan pháp. Dựa vào các ngươi nghiên cứu giúp ta, còn không bằng ta tự mình tìm hiểu. Đám bảo dược này cũng không tồi, ta sẽ lấy đi hai gốc, coi như là thù lao ngươi trả ta, hai chúng ta xem như không thiếu nợ nhau..."

Phương Nguyên cũng không ngờ nàng hào phóng như vậy, hơi ngẩn ra.

"Nhưng mà ta còn có một việc..."

Nhiếp Hồng Cô tùy tiện chọn lấy hai gốc bảo dược, rồi đột nhiên nhìn Phương Nguyên cười một tiếng.

Phương Nguyên gật đầu nói: "Nhiếp sư tỷ cứ nói!"

Nhiếp Hồng Cô gật đầu, nhẹ nhàng cúi người nhìn về phía Phương Nguyên, giọng nói chợt biến đổi, cư nhiên trở nên vô cùng kiều mỵ, quả thực có thể xâm nhập vào đầu khớp xương người ta. Nàng cười ha ha nói: "Phương Nguyên tiểu sư đệ, ngươi cũng biết, ta từng là đệ nhất mỹ nhân tiên môn?"

Thân thể Phương Nguyên tức thì cứng lại, hồi lâu sau mới nói: "Thanh âm của tỷ..."

Nhiếp Hồng Cô cười nói: "Ta bị hủy mặt, chứ không phải cổ họng, trước kia nói giọng như vậy chỉ bởi vì ta muốn nói như vậy!"

Phương Nguyên nghe xong lời này thì trầm mặc, không rên một tiếng.

Nhiếp Hồng Cô quan sát hắn một lúc lâu thì nhẹ nhàng thở ra nói: "Mặt của ta thật ra thì có thể trị tốt rồi, nhưng mà cái giá phải trả lớn một chút, trước kia ta cũng đã tích góp từng chút một rồi, hiện giờ có thêm bảo dược ngươi cho thì đã không còn là vấn đề lớn nữa. Chẳng qua có đôi khi bản thân ta nghĩ, trong tiên môn còn có ai có tư cách nhìn thấy khuôn mặt sau khi chữa trị của ta? Quá lời cho bọn họ rồi, đương nhiên, ngươi khác biệt..."

Lúc nàng nói chuyện thì càng ngày càng tiến lại gần Phương Nguyên, trên người có mùi thuốc ngọt ngấy.

Phương Nguyên thì theo bản năng ngả người về phía sau, mặt cũng bắt đầu tái mét, ánh mắt có chút cảnh giác.

"Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không ăn ngươi!"

Hai mắt Nhiếp Hồng Cô dưới khăn che mặt quay tròn đánh giá Phương Nguyên, bỗng nhiên nàng cười khanh khách, vơ lấy hai gốc bảo dược, dáng người nhẹ nhàng xoay, đi ra ngoài cửa, âm thanh từ xa vọng lại: "Hẹn gặp lại nhé, Phương Nguyên sư đệ!"

"Vù..."

Mãi tới khi nàng đi xa, Phương Nguyên mới thở ra một hơi thật dài, sau đó vội vàng kiểm tra áo bào trên người, xác định không có độc trùng độc phấn gì lưu lại mới yên lòng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️